ĐI QUA NỖI NHỚ

  


Chiều cuối thu Hà Nội, ánh hoàng hôn trải nhẹ như lụa vàng vắt qua những mái ngói rêu phong. Tôi bước chậm rãi trên con phố quen thuộc sau một ngày giảng dạy bận rộn. Cái se lạnh của đầu mùa khiến bàn tay tôi vô thức siết chặt ly cà phê nóng, hơi ấm từ đó lan tỏa, như muốn xua đi sự tĩnh mịch của buổi chiều tà. Gió bất chợt ùa đến, mang theo hương hoa sữa nồng nàn, len lỏi vào từng ngõ nhỏ, đánh thức những hoài niệm dường như đã ngủ quên từ lâu. Ký ức về những tháng ngày nơi xứ sở sương mù bỗng hiện về, mơ hồ mà sống động, tựa như một cuốn phim cũ đang được tua chậm.

Du học Anh là một phần ký ức đầy ắp cảm xúc trong cuộc đời tôi. Ở tuổi 33, tôi quyết định rời xa quê nhà, dấn thân vào hành trình tự hoàn thiện bản thân tại Học viện Quốc tế Education First (EF) ở thành phố Bristol. Sống cùng một gia đình bản xứ ấm áp và tốt bụng, tôi từng bước hòa mình vào nhịp sống của thành phố này. Từ năm 2010 đến 2011, Bristol trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi, nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ và đáng nhớ.

Bristol, thành phố lớn thứ sáu của Vương quốc Anh, là một bức tranh tuyệt mỹ được vẽ nên bởi kiến trúc cổ kính và thiên nhiên thơ mộng. Những con đường lát đá, những tòa nhà nhuốm màu thời gian và những cây cầu bắc ngang dòng sông Avon đã tạo nên một không gian vừa cổ điển vừa hiện đại. Đây không chỉ là nơi giao thoa giữa các nền văn hóa mà còn là trung tâm giáo dục danh tiếng, nơi hội tụ những trường đại học hàng đầu của đất nước này.



Mỗi buổi sáng, tôi háo hức leo lên chiếc xe buýt hai tầng đỏ rực – biểu tượng đặc trưng của nước Anh – để đến trường. Cảm giác ngồi ở tầng trên, nhâm nhi tách cà phê nóng, nhìn thành phố dần thức giấc vẫn luôn hiện rõ trong tâm trí tôi. Những con phố, những dòng xe vội vã lướt qua như khung cảnh trong một bộ phim mà tôi vừa là người xem, vừa là nhân vật chính.

Mùa thu ở Anh tựa như một bức tranh lộng lẫy được dệt bởi sắc vàng, đỏ, cam. Những hàng cây ven đường đổi màu lá, từng chiếc lá nhẹ nhàng rơi, trải thảm mềm dưới chân tôi. Chiều chiều, tôi thường tản bộ qua công viên Saint George, nơi vẻ tĩnh lặng khiến mọi buồn phiền như tan biến. Nhưng rồi, mùa đông lạnh giá đến, mang theo cái rét cắt da, len qua từng lớp áo, khiến tôi không khỏi nhớ về quê nhà. Miền Bắc Việt Nam với những cơn gió mùa đông bắc, trong khoảnh khắc đó, dường như gần hơn bao giờ hết. Nhưng cũng chính cái lạnh ấy đã dạy tôi sự kiên cường, giúp tôi hiểu rằng khó khăn chính là chất liệu để tôi trưởng thành.



Trong những ngày tháng tại Học viện Quốc tế EF, tôi không chỉ học ngôn ngữ mà còn học cách đối diện với chính mình. Có những buổi sáng lạnh lẽo, tôi ngồi nghiền ngẫm các tác phẩm của đại văn hào William Shakespeare, mặc cho sự ngột ngạt của bài vở hay cả sự nguội lạnh của những đồ ăn mà tôi tự tay chuẩn bị từ sáng sớm. Nhưng mọi khó khăn đều được bù đắp bởi những trải nghiệm quý giá. Tôi gặp được cô Helen, một người thầy tận tâm, luôn biến mỗi bài giảng thành nguồn cảm hứng bất tận. Tôi vẫn nhớ buổi học về cà phê, khi cô dậy sớm chuẩn bị nguyên liệu để chúng tôi cảm nhận trọn vẹn hương vị từ từng giọt cà phê. Chính sự sáng tạo và lòng nhiệt huyết của cô đã khơi dậy trong tôi niềm đam mê học tập. Giờ đây, khi đã đứng trên bục giảng, tôi vẫn lấy cô làm tấm gương để chuẩn bị bài giảng một cách chỉn chu và truyền cảm hứng cho sinh viên của mình.



Tôi cũng không thể quên những người bạn quốc tế tại Học viện EF, những người đã mang đến cho tôi những giờ thảo luận đầy màu sắc và những chuyến dã ngoại ngập tràn niềm vui. Lần đầu đặt chân đến London cùng các bạn, tôi như lạc vào một thế giới khác. Tiếng chuông Big Ben vang vọng giữa bầu trời xanh thẳm, ánh đèn lấp lánh từ London Eye phản chiếu trên dòng sông Thames khiến tôi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của thành phố hoa lệ này. Từng con phố cổ kính, từng quán cà phê nhỏ bé đều đọng lại trong ký ức tôi như những mảnh ghép của một bức tranh tuyệt đẹp.

Ngày ngày trên chuyến xe quen thuộc,

Tôi rong ruổi theo giấc mơ xa xôi.

Dù đường đời gập ghềnh gian khó,

Niềm vui in trong từng dấu chân tôi.

Giờ đây, khi nhìn lại, tôi trân quý từng khoảnh khắc đã qua. Những khó khăn, những nụ cười, và những tình bạn thân thương đều góp phần tạo nên con người tôi hôm nay. Chiều cuối thu Hà Nội, trong không gian thoảng mùi hoa sữa, tôi hiểu rằng mọi thử thách đều xứng đáng. Hành trình nơi xứ sở sương mù đã để lại trong tôi những bài học sâu sắc và niềm tự hào không gì sánh được. Những ký ức ấy, dù xa xôi, vẫn luôn là ngọn gió mát lành, tiếp sức cho tôi bước tiếp trên con đường hiện tại, với trái tim tràn đầy yêu thương và khát khao cống hiến.

- Hà Nội chiều cuối Thu 2024 -


PASSING THROUGH THE MEMORIES

(Bản dịch)

On a late autumn afternoon in Hanoi, the sunset spreads gently like golden silk across the moss-covered rooftops. I walk slowly down the familiar street after a busy day of teaching. The coolness of the early season causes me to instinctively tighten my grip around the hot cup of coffee, the warmth radiating, as if to dispel the quiet of the evening. Suddenly, the wind sweeps in, carrying the sweet scent of milk flowers, winding through every narrow alley and awakening forgotten memories. The recollections of my days in the foggy land of England flash before me, hazy yet vivid, like an old movie being played in slow motion.

Studying abroad in England is a chapter in my life filled with deep emotions. At the age of 33, I decided to leave my homeland and embark on a journey of self-improvement at the Education First (EF) Academy in Bristol. Living with a warm and kind local family, I gradually integrated into the rhythm of this city. From 2010 to 2011, Bristol became my second home, a place that holds many beautiful and memorable moments. 

Bristol, the sixth largest city in the UK, is a stunning picture painted by ancient architecture and poetic nature. Cobblestone streets, timeworn buildings, and bridges crossing the Avon River create a space that is both classical and modern. This is not only a melting pot of cultures but also a prestigious educational hub, home to some of the country’s top universities.



Every morning, I eagerly climbed onto the iconic red double-decker bus – a symbol of England – to head to school. The feeling of sitting on the upper deck, sipping hot coffee, and watching the city gradually awaken remains vivid in my mind. The streets, the rushing cars, the scenes unfolding before me, felt like a movie in which I was both the observer and the main character.

 

Autumn in England resembles a magnificent painting woven from shades of gold, red, and orange. The trees along the roads change their leaves, each leaf gently falling and forming a soft carpet underfoot. Every afternoon, I would stroll through Saint George’s Park, where the tranquility made all my worries seem to vanish. But then, the cold winter arrived, bringing with it a biting chill that seeped through layers of clothing, making me long for my homeland. Northern Vietnam, with its northeastern winter winds, seemed to draw nearer than ever in that moment. Yet, it was this very cold that taught me resilience, helping me understand that hardship is the material for my growth.



During my time at EF Academy, I not only learned the language but also learned to face myself. On cold, unyielding mornings, I find myself lost in the timeless brilliance of William Shakespeare's works, indifferent to the suffocating demands of unfinished assignments or the lingering chill of the meals I had carefully prepared at the break of dawn. But all the difficulties were compensated by invaluable experiences. I met Ms. Helen, a dedicated teacher who transformed each lesson into an endless source of inspiration. I still remember the lesson on coffee, when she woke up early to prepare the ingredients so we could fully appreciate the flavors of every drop of coffee. Her creativity and passion sparked a deep love for learning in me. Now, standing in a lecture hall dais, I still look to her as a model for preparing lessons with care and inspiring my own students.



I also can’t forget my international friends at EF, who brought me colorful discussions and joyful outings. The first time I set foot in London with my friends, I felt like I had entered another world. The sound of Big Ben’s bells echoed in the deep blue sky, and the shimmering lights of the London Eye reflected off the Thames River, leaving me in awe of the beauty of this magnificent city. The ancient streets, the little cafés, all linger in my memory like pieces of a stunning painting.

Every day on the familiar ride,

I wander in search of dreams so wide.

Though life’s path is rough and steep,

Joy marks each step I take, so deep.

Now, looking back, I cherish every moment that has passed. The difficulties, the smiles, and the dear friendships all contributed to the person I am today. On this late autumn afternoon in Hanoi, with the faint scent of milk flowers in the air, I understand that every challenge was worth it. My journey in the land of fog has left me with profound lessons and an unmatched sense of pride. Those memories, though distant, remain a refreshing breeze, giving me the strength to continue on my current path, with a heart full of love and a desire to contribute.

                                                                  - Hanoi, Late Autumn Afternoon 2024 -


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ

BÀI THƠ ĐẶC BIỆT MỪNG SINH NHẬT TÔI 2025