Vầng Trăng Nghĩa Tình
Có
những người phụ nữ lặng lẽ như ánh trăng – không chói lòa, không ồn ào, nhưng đủ
sáng để soi lối cho bao người bước tiếp. Em Nguyệt – cô giáo tiếng Anh của ngôi
trường Hoàng Long thân thương – là một người như thế.
Ở em, người ta thấy sự tận tụy hiếm
có, sự kiên cường lặng lẽ và một trái tim luôn đặt học trò lên trước chính
mình. Dù đôi khi đời sống riêng có những khoảng chênh vênh – con nhỏ đi viện
trong đêm, chồng tất bật ngược xuôi – em vẫn vẹn tròn giữa muôn vai: là mẹ, là
vợ, là người con dâu hiền thảo, là cô giáo mẫu mực được học trò kính trọng,
đồng nghiệp yêu mến và lãnh đạo tin cậy.
Những thành tích em đạt được không
phải là những con số để khoe, mà là từng giọt mồ hôi lặng lẽ đọng lại trên
bảng, từng ánh mắt trò nhỏ sáng lên khi hiểu bài, từng buổi tối em thức muộn để
chuẩn bị cho một giờ học tử tế. Em không lên tiếng, nhưng chính sự âm thầm của
em lại vang vọng như một bản giao hưởng dịu dàng trong lòng những ai có duyên được
đồng hành cùng em.
Nhân ngày sinh nhật – một thời khắc
dịu êm và đầy ý nghĩa, bài thơ “Vầng Trăng Nghĩa Tình”
xin được viết riêng tặng em. Đó là lời tri ân, là bó hoa bằng chữ, là lời chúc
bằng tất cả những gì tinh khôi nhất, gửi tới một người phụ nữ đang mỗi ngày
lặng lẽ toả sáng giữa cuộc đời.
Vầng Trăng Nghĩa Tình
Sinh
nhật em, một vầng trăng,
Âm thầm toả sáng, nhẹ nhàng bước chân.
Dáng em nhỏ – nghĩa em gần,
Gánh bao tâm huyết, nuôi mầm yêu thương.
Lời
em giảng, ý em nương,
Phấn bay như ánh sương vương cuối ngày.
Lãnh đạo tin cậy lâu nay,
Đồng nghiệp quý mến, trò say tiếng thầy.
Gặt
bao thành tích cao dày,
Vẫn khiêm nhường, vẫn hăng say tận tình.
Âm thầm thắp sáng công trình,
Chỉ mong lớp học rộn rinh tiếng cười.
Dẫu
khi chênh vênh giữa đời,
Đêm ôm con bệnh, lặng lời mà đau.
Chồng đi sớm tối cơ cầu,
Một mình em vẫn dịu màu tình thân.
Vẹn
toàn mẹ, vợ, dâu hiền,
Mái nhà nhỏ vẫn dịu êm mỗi ngày.
Công danh gác lại đôi tay,
Em đem tim ấm dựng xây mái nhà.
Nguyệt
là ánh sáng chan hòa,
Soi cho người khác, mờ nhòa chính em.
Hôm nay – một khắc êm đềm,
Chúc em rực rỡ, vững bền tháng năm.
Đường
đời rồi sẽ thăng trầm,
Mong em luôn được ươm mầm niềm vui.
Việc trôi thuận lợi ngọt bùi,
Gia đình là chốn an vui mở đường.
Chúc
em mãi giữ sắc hương,
Xinh tươi, bản lĩnh, kiên cường, thanh cao.
Trăng em luôn tỏa sáng sao,
Soi từng thế hệ bước vào tương lai.
(Thanh Trì, ngày 28/7/2025)
Certain women shine like the moon - not brilliant or loud, but calm and luminous enough to guide others forward. Ms. Nguyet, our devoted English teacher at Hoang Long High School, is just such a woman.
In her, one finds rare dedication,
quiet resilience, and a heart that always places her students before herself.
Even
when life turns uncertain - her child hospitalized in the middle of the night,
her husband constantly on the run and stretched thin - she remains unwavering in all her roles:
a devoted mother, a loving wife, a kind daughter-in-law, and a model teacher
admired by students, respected by colleagues, and trusted by the school
leadership.
The achievements she has earned are not numbers to boast of, but the silent drops of sweat left behind on the blackboard, the spark in a student’s eyes when they finally understand, the late nights she stays up preparing for one meaningful lesson.
She does not speak much - but it is her quiet presence that echoes like a
gentle symphony in the hearts of those fortunate enough to walk beside her.
On this special day - her birthday,
a moment soft and full of meaning - this poem, “The Moon of Grace,” is lovingly dedicated
to her.
It
is a gesture of gratitude, a bouquet made of words, a wish woven with all the
finest things, sent to a woman who shines silently every day amidst the world.
🌕 Celebrating Nguyet – The Moon of
Grace
On your birthday, you are the moon,
Glowing in silence,
treading light and soon.
Petite in frame, yet close in heart,
You carry devotion, love’s quiet art.
Your single word - your thoughtful
care,
Like chalk that
drifts through evening air.
Trusted by those who lead the way,
Beloved by peers, where students stay.
Achievements tall, yet never proud,
You give with joy,
beneath no shroud.
You light the classroom, soft and still,
And dream of laughter your lessons fill.
Though life may tilt and nights feel
long,
You hold your child
through trials strong.
While husband toils from dawn till night,
You guard your home with quiet light.
As mother, wife, and daughter true,
You keep the hearth
warm through and through.
You set aside your worldly quest,
To build a home with loving chest.
Nguyet, your light so gently cast,
Illumes the way,
but hides your past.
Today, in peace this moment stay,
May joy and strength crown all your days.
The path of life may twist and wind,
May you plant hope
and peace of mind.
May work bring ease, and sweetness bloom,
And home remain a gentle room.
May grace and strength be yours to
keep -
With radiant heart,
and roots run deep.
A moon that shines with steady glow,
Guiding generations as they grow.
Nhận xét
Đăng nhận xét