KÝ ỨC GỌI TÊN QUA ZALO
KÝ ỨC
GỌI TÊN QUA ZALO
Zalo báo một tin nhắn đến từ cô –
người cô giáo cũ em từng yêu kính, và mãi mãi là người gieo vào lòng em mùa
xuân đầu tiên của tri thức. Bao nhiêu năm rồi… Ba mươi năm kể từ ngày em rời
mái trường cấp ba. Vậy mà, chỉ một cái chạm tay vào ký ức, mọi kỷ niệm lại ùa
về – nguyên vẹn như thuở nào.
Cô viết:
“Cô
cảm ơn học trò quý. Cô thật cảm động và thật sự trân quý. Ở cái tuổi thất thập
cổ lai hy này, được học trò động viên, cô thấy sung sướng quá. Nếu có kiếp sau,
cô vẫn sẽ chọn nghề này – nghề giáo tôi yêu!”
Em lặng người trước những dòng chữ
ấy. Hóa ra, chỉ một bài viết nhỏ bé em dành tặng cô, chỉ một lời bình luận của
chị họ em – chị Đặng Hiền – vậy mà cô vẫn dõi theo, vẫn cảm ơn, vẫn ghi lòng.
Thầy xưa dạy chữ nâng tay,
Trò nay truyền lửa đắp xây nghĩa đời.
Ba mươi năm vẫn đầy vơi,
Một lời cô dặn, rụng rơi nắng chiều.
Rồi
cô kể, những kỷ niệm xưa như sóng vỗ vào lòng: buổi trưa oi ả, cô ghé nhà bạn
Giang, có em, có Thủy. Buổi họp phụ huynh năm ấy, sau khi nghe cô nói về đứa
học trò mê học, bố em – người đàn ông quê mùa, lam lũ – đã lặng đi vì xúc động.
Đêm ấy, cụ vẫn lặng lẽ cất đèn khi em ngủ quên bên sách, từng bước chân nhẹ như
gió lướt, không nỡ đánh thức giấc mơ của con.
Cô chạm tay giấc mộng hiền,
Thắp lên ngọn lửa giữa đêm ấm lòng.
Bố em lặng lẽ âm thầm,
Cô và bố – gió nâng tầm ước mơ.
Cô
nói, ở làng quê ấy, người học thì nhiều mà người đỗ đạt thì hiếm. Cụ từng lo em
cũng sẽ như bao đứa trẻ khác – học rồi bỏ, mơ rồi quên. Nhưng cô đã tiếp thêm
cho ông niềm tin, và tiếp sức cho em đi suốt đoạn đường.
Và em – cậu học trò năm nào, với
trái tim non nớt từng run rẩy trước mỗi tiết học của cô – giờ đây vẫn giữ
nguyên lòng biết ơn sâu sắc:
Em vẫn là trò nhỏ thôi,
Ánh nhìn trong vắt một thời lắng nghe.
Dù cho dâu bể tràn trề,
Lòng tin năm ấy chẳng hề nhạt phai.
Trong
từng trang viết hôm nay, trong từng buổi dạy em dành cho học trò của mình, có
một phần dáng dấp cô – người đã khơi lên trong em ước mơ và lòng tin đầu đời.
Có
những người đi qua đời ta rất nhẹ,
Nhưng
để lại dấu chân rất sâu...
Cảm ơn cô – vì đã tin em, thương em,
chạm vào tim em bằng sự dịu dàng và kỳ vọng.
Cảm
ơn cô – vì đã không chỉ dạy chữ, mà dạy cả cách em làm người.
Chúc cô những tháng ngày an yên và
tươi sáng – sau một đời gieo chữ, lặng lẽ mà rực rỡ.
Học
trò cũ của cô,
vẫn
luôn biết ơn và nhớ cô vô bờ.
MEMORIES
WHISPER THROUGH ZALO
A
message arrived on Zalo - from her.
My old teacher.
The one I once admired with all my heart,
the one who sowed the very first spring of knowledge within me.
How
many years has it been?
Thirty years since I left that high school.
And yet, with a single touch of memory,
everything came rushing back -
intact, vivid, just as it once was.
She
wrote:
“Thank
you, my dear student. I’m deeply moved and truly grateful. At this age - well
into my seventies - being remembered and encouraged by a student brings me
immense joy. If I were given another life, I would still choose this profession
- the teaching life I love.”
I
sat there, still.
So it turns out…
Just one small article I had written for her.
Just one comment from my cousin - Đặng Hiền -
And she noticed.
She remembered.
She gave thanks.
She held it close to her heart.
The
teacher once guided with gentle hands,
The student now lights paths and builds meaning.
Thirty years - still deep, still flowing -
One word from her, like golden sun in dusk, still lingers.
Then
she began to recount the old days,
memories crashing into my heart like waves on a quiet shore:
That sweltering noon when she stopped by Giang’s house -
I was there, and so was Thủy.
That parent-teacher meeting,
when she spoke of the boy who loved to learn.
My father - a simple, weathered man - was so moved he said nothing.
That
very night,
he quietly turned off the oil lamp after I fell asleep over my books.
Each step he took was gentle as the breeze,
not wanting to disturb his child’s dream.
She
touched the dreams I dared to dream,
Lighting a flame that warmed the dark.
My father - silent and unseen -
She and he - wind beneath my wings of hope.
She
said: in that village,
there were many who studied,
but few who truly made it.
My father once feared I would be like the rest -
studying halfway, dreaming briefly, forgetting eventually.
But she…
She gave him faith.
She gave me strength
to walk the whole journey.
And
I - the boy I once was,
with a tender heart that trembled before each of her lessons -
still carry within me
a boundless, unwavering gratitude.
I
am still that little student,
Eyes wide open, listening in awe.
Though storms of life may rise and fall,
The faith you gave - untouched by time.
In
every word I now write,
in every lesson I give to my own students,
a part of you lives on -
the one who kindled my earliest dreams,
the one who taught me how to believe.
Some
people pass through our lives gently…
But leave footprints that last forever.
Thank
you - for believing in me,
for caring,
for touching my heart with your gentleness and your expectations.
Thank
you - for not only teaching me letters,
but for guiding me in how to be a good person.
Wishing
you peaceful, radiant days ahead -
after a lifetime of sowing knowledge,
quietly… but brilliantly.
Your
old student,
forever grateful,
forever remembering you.
Nhận xét
Đăng nhận xét