NGƯỜI LÁI ĐÒ YÊN MỸ

 


Có những hành trình không được đo bằng bước chân mà bằng từng thước thơ. Người Lái Đò Yên Mỹ là một bài thơ như thế – một chuyến trở về đầy cảm xúc và triết lý, qua năm chương trải dài từ thơ ấu đến phụng sự, từ một làng quê nhỏ ven sông đến trời Âu sương mù, rồi trở về gieo chữ giữa ruộng sen đồng nội.

Đây không chỉ là câu chuyện đời của một người thầy, mà là lời ngợi ca thầm lặng cho biết bao “người lái đò” đang ngày ngày thắp sáng tri thức cho quê mình. Mỗi chương là một cột mốc trưởng thành – từ cậu bé chăn trâu với đôi mắt ánh lúa và giấc mơ phù sa, đến chàng sinh viên xa xứ, rồi người đàn ông giác ngộ rằng tri thức không phải để kiêu hãnh, mà để yêu thương.

Lời thơ không cầu kỳ, hoa mỹ, mà chân chất, mộc mạc như chính mảnh đất Yên Mỹ – nơi chôn nhau cắt rốn của tác giả. Nhưng chính sự giản dị ấy lại làm bật lên chiều sâu – bởi ẩn sau từng vần điệu là hơi thở của quê hương, ánh sáng của tri thức, và ngọn lửa lặng thầm của một trái tim phụng sự.

Dành cho những ai từng có một “làng xưa” trong tim, từng đi xa để hiểu thế nào là trở về, Đọc “Người Lái Đò Yên Mỹ” là cảm thấy một ánh sáng đang dần dâng lên từ ký ức – không chói lòa, nhưng đủ để làm ấm lại lòng tin vào tri thức, vào con người, và vào một tương lai được gieo bằng bàn tay thầy lặng lẽ.


NGƯỜI LÁI ĐÒ YÊN MỸ

🧒 CHƯƠNG I: THƠ ẤU

Quang minh trí tuệ sáng ngời,
Cậu bé chăn trâu dệt đời bằng mơ.
Mùi phù sa quyện trong thơ,
Mắt nâu ánh lúa, tay chờ gió lên.

Chiều nghiêng bãi cỏ buông tên,
Lối quê lắt lẻo – tuổi lên tám rồi.
Vắt vai sách cũ nhà trôi,
Nghe bà kể chuyện xa xôi thuở nào.

Sức còn yếu, gió hanh hao,
Ruột thừa từng cắt, phép màu còn đây.
Nỗi đau thắp lửa thơ ngây,
Dạy em nhỏ bé biết xây tâm hồn.

 

✈️ CHƯƠNG II: LY HƯƠNG

Một ngày áo cử nhân tôn,
Mẹ lau nước mắt, cha dồn gạo khô.
Tôi đi qua ngõ mấp mô,
Mắt còn lưu ánh trăng mờ mái hiên.

Lên thành phố, giữa triền miên,
Ký túc mưa hắt, trời nghiêng giấc người.
Từ vựng lặng lẽ đầy vơi,
Tiếng Anh như hạt mưa rơi vào hồn.

Bristol sương phủ đầu thôn,
Xe buýt hai tầng vọng hồn Shakespeare.
Mỗi câu kịch cổ như tia,
Chiếu vào ánh mắt học trò tha phương.

 

💡 CHƯƠNG III: GIÁC NGỘ

Cô Helen mắt sáng như gương,
“Tri thức là để yêu thương, không màng.”
Lò sưởi cũ khói tràn ngang,
Tôi ngồi dịch sách như đang nói lòng.

Câu thơ Shakespeare như rồng,
Mà nghe gần gũi, như đồng quê ta.
Ngôn ngữ – một chiếc cầu hoa,
Nối hồn Anh - Việt, nối ta với mình.

Tôi không mơ tháp ngà tinh,
Chỉ mong gieo ánh bình minh rộn ràng.
Mỗi trang giáo án mai vàng,
Là giọt sáng rớt xuống làng yên vui.

 

🏡 CHƯƠNG IV: TRỞ VỀ

Ngày về lặng gió, mây trôi,
Lối xưa vẫn vậy, người ngồi hiên quen.
Người thầy đứng giữa ruộng sen,
Nét phấn nhẹ rắc ánh đèn tri âm.

Lời giảng xuất phát từ tâm,
Dịu như mây trắng trôi thầm cuối hôm.
Tiếng “hello” buông thật êm,
Gieo vào đám trẻ ánh mềm đầu môi.

Dạy thêm những chữ đơn côi,
Cho em thấy cánh chim trời tự sinh.
Tôi mang cả chốn bình minh,
Đặt lên bảng gỗ – tặng tình làng xưa.

 

🔥 CHƯƠNG V: LẶNG LẼ PHỤNG SỰ

Không cần tiếng vỗ tay mưa,
Chỉ mong đất nước đón mùa vươn xa.
Từng trò bước giữa bao la,
Mang theo bóng dáng quê nhà trong tim.

Đêm khuya ngồi soạn từng tin,
Viết thêm phiếu học – lặng nhìn thời gian.
Trường làng gió thổi mênh mang,
Mà lòng tôi vẫn rộn vang tiếng cười.

Nếu ai ghé bãi sông Hồng,
Nghe tôi kể chuyện một dòng ước mơ.
Giấc xưa còn thắm bên bờ,
Trâu không còn dắt – mà thơ vẫn đầy.

 


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ