Hãy Nhớ Lời Cha
Làm cha, không chỉ là người dựng xây mái
ấm, mà còn là ngọn đèn âm thầm soi lối cho con qua những ngã rẽ chông chênh của cuộc đời. Trong dòng chảy rộng lớn của thế gian – nơi ánh hào nhoáng dễ che lấp giá
trị cốt lõi, nơi lời mời gọi ngọt ngào có thể giấu lưỡi dao bén ngót – thì lời
cha dặn bỗng trở thành chiếc neo lặng lẽ, giữ con trai mình không lạc giữa cơn
xoáy thời cuộc.
Cha không mong con
trở thành người nổi tiếng, giàu sang, quyền thế. Cha chỉ mong con giữ được tâm
trong, lòng thẳng, chí bền. Bởi hơn ai hết, cha đã từng đi qua
những năm tháng khốn khó – từng nếm mật nằm rơm, từng sờn vai áo gió,
từng ngẩng đầu giữa đời với bàn tay trắng và lòng không gục ngã. Và cha hiểu,
vững vàng nhất không phải là người có nhiều, mà là người biết giữ mình giữa vô
thường.
Bài thơ này không
chỉ là những lời răn dạy, mà là một tâm thư viết bằng máu thịt
– bằng những gì cha đã trải, đã đau, đã giữ được và đã mất. Trong từng câu chữ
là hơi thở của một người cha luôn tỉnh táo trước biến động cuộc đời, luôn lặng lẽ quan
sát con mình lớn lên với cả lo âu lẫn hy vọng.
“Hãy nhớ lời cha” –
không phải để sợ mà để sống. Không phải để rập khuôn mà để tỉnh
thức giữa ngã ba cuộc đời, mà từ đó, tự mình chọn lấy một con
đường không làm hổ thẹn với dòng họ, với tổ tiên – và với chính trái tim mình.
HÃY NHỚ LỜI CHA
Con ơi, giữ lấy lời cha,
Giữa dòng trần thế phong ba dập vùi.
Đừng ham ánh chớp ngậm ngùi,
Lửa ma rực rỡ – tro người trắng tay.
Bạn bè dù có kề vai,
Gần loài lang sói, khó ai vẹn toàn.
Một lần sa bước lầm than,
Thân như lá úa cuốn tàn gió đêm.
Thuốc kia – độc hạt châu mềm,
Ngỡ men say mộng, hóa đêm vô hình.
Nghiện vào, cửa đóng nhà tan,
Gia phong đổ sập, dòng danh lu mờ.
Cha từng nếm mật nằm rơm,
Gánh cơm dốc cạn, áo sờn gió sương.
Chẳng mong con ngựa xe đường,
Chỉ mong con giữ nếp hương giống nòi.
Thế gian bạc trắng như vôi,
Giữ tâm son đỏ, vững nơi cội nguồn.
Đèn khuya chớ để bụi mòn,
Sách kia là kiếm – rèn hồn dựng non.
Rượu cay – gió độc – bè hèn,
Một lần lỡ bước, đá mềm cát trôi.
Đường xa, dẫu vạn chân trời,
Chớ quên bóng mẹ, dáng đời của cha.
Nay con mới tuổi chớm xa,
Chân đi chưa vững giữa ngàn gian truân.
Rèn thân giữa tuổi thanh xuân,
Mai sau thành đạt – rạng ngần Đặng Gia.
Nhận xét
Đăng nhận xét