Em Là Mưa Trên Dải Đất Hình Cong
🌧️ “Em
Là Mưa Trên Dải Đất Hình Cong” là một khúc tình ca thấm đẫm hồn đất Việt –
nơi mưa không chỉ rơi từ trời, mà còn rơi từ ký ức, từ những rung động nguyên
sơ nhất của con người khi chạm vào đất, vào nhau.
🌿 Mỗi giọt mưa là một linh hồn – mang
hình dáng của người con gái Việt: dịu dàng nơi đất Bắc, nhẫn nại giữa miền
Trung khô cằn, và mộc mạc chan chứa tình miền Nam. Từ thềm phố phủ rêu vàng đến
triền đồi gió Lào bỏng rát, từ mái thành cổ kính đến giàn mướp quê nhà, từng
hình ảnh trong thơ gợi lên một bản giao hòa giữa con người và thiên nhiên, giữa
tình yêu và sự tĩnh lặng bền lâu.
💌 Mưa – trong thơ – không ồn ào cuốn
trôi, mà rơi khẽ, thấm sâu, như cách tình yêu thực sự đi vào đời người: lặng
thầm, không phô bày mà đằm sâu. Tình yêu ấy không là lời hoa mỹ, không là ánh
lụa phô trương, mà là ánh mắt chứa mùa, là bàn tay gìn giữ nếp xưa, là nụ cười
nở trong gió sông, và là “tiếng gõ cửa tim” một cách tự nhiên, dung dị.
🗺️ Ở đó, mỗi miền đất là một nỗi nhớ hóa
thành mưa, và mỗi cơn mưa lại là một câu chuyện chưa từng gọi tên. Từ Bắc vào
Nam, mưa nối dài thành dải, như ba cung bậc của một bản tình ca – nơi yêu
thương không được nói ra bằng lời, mà lắng lại qua từng giọt lặng im.
☔ Đọc bài thơ này, ta không chỉ thấy
mưa, mà còn thấy mình – thấy những nỗi niềm đã từng giấu, những hạnh phúc
bé nhỏ từng ngang qua đời, và cả những người từng đến, từng thương… như mưa rơi
– rất khẽ, nhưng đủ để mát cả một đời.
Em Là Mưa Trên Dải Đất Hình
Cong
(Một bản tình ca dịu dàng gửi ba miền
đất Việt)
Mưa rơi nhè nhẹ bên thềm,
Sợi tơ phố cổ lặng mềm như ru.
Gió khuya luồn tóc mây mù,
Thoảng mùi hoa sữa – giấc thu dịu dàng.
Em về qua lối rêu vàng,
Ngõ quen lặng tiếng, nếp nhà khép nghiêng.
Mắt sâu như thể chắt riêng,
Từng mùa nhẫn nại, từng miền suy tư.
Bàn tay khéo giữ lời xưa,
Giữ men gia giáo, giữ mùa tiết thanh.
Em – như mưa phủ mái thành,
Rơi không vỡ tiếng, mà xanh cả hồn.
Mưa Trung gập ghềnh núi non,
Rơi qua đất nẻ, rạch mòn thời gian.
Bầu trời ngả bóng mênh mang,
Gió hun hút thổi muôn ngàn nhớ thương.
Em đi lặng giữa đoạn đường,
Lời yêu không nói, chỉ nhường cho mưa.
Tình em không ánh lụa thưa,
Mà sâu như nước giữa trưa cạn dòng.
Gió Lào rát bỏng vẫn không,
Làm em rời gốc, hay mong đổi mình.
Một đời giữ chữ “tình” xinh,
Như mưa nặng hạt, lặng thinh không rời.
Rồi mưa phương Nam giăng trời,
Mưa dắt kí ức rong chơi giữa đời.
Mây trôi như dải lụa rơi,
Em cười nghiêng nón, gió lơi cuối đường.
Em – cô gái xứ miệt vườn,
Cười như nắng sớm, lúa vờn quanh sân.
Áo bà ba nhẹ trong ngần,
Bay bay qua gió, chạm gần hồn ai.
Mưa chiều rơi nhẹ qua vai,
Chim nghiêng cánh mỏng, bay hoài không tên.
Em như vết mưa dịu êm,
Tan trong giàn mướp, thấm mềm tình quê.
Ba miền – ba dáng cơn mê,
Ba hồn mưa chảy về khe đất lành.
Bắc – như tiếng khẽ trong tranh,
Trung – như giọt đậm giữ danh núi đồi.
Nam – như trái chín bật cười,
Rồi rơi vào gió, mặn mòi yêu thương.
Mỗi em – một dải vấn vương,
Một mùa mưa nhẹ, vấn hương cả đời…
🌧️ Yên Mỹ chiều mưa, 30/7/2025 🌧️
Nhận xét
Đăng nhận xét