CHIỀU MƯA MỘC CHÂU (TIỂU PHẨM THƠ)

 


TIỂU PHẨM THƠ: CHIỀU MƯA MỘC CHÂU

(Thể loại: Lục bát đối thoại – Hài nhẹ – Tình cảm gia đình)

Nhân vật:

·        Quang – Ông bố vui tính, hay trêu vợ, yêu thiên nhiên.

·        Vân – Bà vợ hay lo toan, nói có duyên, vừa nghiêm vừa cười.

·        Cu Tí (Thái Huy) – Con trai 8 tuổi, nghịch ngợm, rất yêu nước suối. (Tuổi thật 20😆)

 

HỒI 1 – MƯA RƠI, TRÀ THƠM, CHỒNG TRÊU

(Cảnh: Trên homestay gỗ, gió nhẹ. Trà thơm. Vân đang xếp khăn, Quang nhìn ra xa.)

Quang:
Bà ơi, lại ngó cái coi,
Suối kia lấp ló hình người lạ hoắc!

Vân:
Lại vẽ chuyện - mắt ông lác,
Trời mưa thì ai xuống tắm làm gì?

Quang:
Tôi nói thật đấy, bà đi…
Lại gần mà ngó, đừng nghi ngờ chồng!

Vân (chặc lưỡi):
Lần nào cũng giở trò ngông,
Cứ mưa là bịa, nói không cho bà cười!

(Bà bước lại, nhìn xuống…)

 

HỒI 2 – PHÁT HIỆN CÚ SỐC

Vân (hét to):
Ối giời đất hỡi, thật rồi!
Cái thằng cu Tí - nó bơi… trần truồng!

Quang (cười lăn):
Tôi bảo mà, tưởng như thường,
Ai dè nó phá… từ đường xuống khe!

Vân:
Mới rời mắt có mấy khe,
Quần đâu? Áo đâu? Nó mê nước rồi!

Quang:
Trẻ con miền núi sống vui,
Nó học kiểu đó - “người rừng” chắc thôi!

Vân (nghiêm mặt):
Vui gì cái thói ăn may?
Sốt cảm giờ khóc - ai thay thuốc thầy?

Quang (vuốt râu, giả vờ đắn đo):
Thì… chắc lúc đó... nó say,
Mưa rơi thơ mộng - quên ngay áo quần!

 

HỒI 3 – TIẾNG CƯỜI VANG CẢ TRỜI MÂY

(Cảnh: Cả hai vừa ngăn cu Tí, vừa cười vang rừng suối. Mưa vẫn lắc rắc, nhưng ấm lòng.)

Vân (ôm con):
Trời ơi cái thằng trời hành,
Chưa kịp khô tóc đã thành “dân chơi”!

Quang:
Nhà mình ba đứa – một nơi,
Đứa nào cũng lạ – chẳng ai giống người!

Vân:
Mộc Châu chiều xuống mưa rơi,
Mà vang tiếng cười khắp núi đồi xanh…

Quang:
Cảm ơn mảnh đất yên lành,
Cho ta phút lặng - mà thành... sân khấu riêng!

(Cả ba ôm nhau. Tiếng cu Tí hỏi ngây thơ: “Mai mình tắm nữa được không bố?” – cả nhà phá lên cười lần nữa. Màn khép lại bằng tiếng mưa lách tách và mùi trà gừng bốc khói.)





Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ