CHIỀU MƯA MỘC CHÂU (TIỂU PHẨM THƠ)
TIỂU PHẨM
THƠ: CHIỀU MƯA MỘC CHÂU
(Thể
loại: Lục bát đối thoại – Hài nhẹ – Tình cảm gia đình)
Nhân
vật:
·
Quang – Ông bố vui tính,
hay trêu vợ, yêu thiên nhiên.
·
Vân – Bà vợ hay lo toan,
nói có duyên, vừa nghiêm vừa cười.
· Cu Tí (Thái Huy) – Con trai 8 tuổi, nghịch ngợm, rất yêu nước suối. (Tuổi thật 20😆)
HỒI
1 – MƯA RƠI, TRÀ THƠM, CHỒNG TRÊU
(Cảnh:
Trên homestay gỗ, gió nhẹ. Trà thơm. Vân đang xếp khăn, Quang nhìn ra xa.)
Quang:
Bà ơi, lại ngó cái coi,
Suối kia lấp ló hình người lạ hoắc!
Vân:
Lại vẽ chuyện - mắt ông lác,
Trời mưa thì ai xuống tắm làm gì?
Quang:
Tôi nói thật đấy, bà đi…
Lại gần mà ngó, đừng nghi ngờ chồng!
Vân
(chặc lưỡi):
Lần nào cũng giở trò ngông,
Cứ mưa là bịa, nói không cho bà cười!
(Bà
bước lại, nhìn xuống…)
HỒI
2 – PHÁT HIỆN CÚ SỐC
Vân
(hét to):
Ối giời đất hỡi, thật rồi!
Cái thằng cu Tí - nó bơi… trần truồng!
Quang
(cười lăn):
Tôi bảo mà, tưởng như thường,
Ai dè nó phá… từ đường xuống khe!
Vân:
Mới rời mắt có mấy khe,
Quần đâu? Áo đâu? Nó mê nước rồi!
Quang:
Trẻ con miền núi sống vui,
Nó học kiểu đó - “người rừng” chắc thôi!
Vân
(nghiêm mặt):
Vui gì cái thói ăn may?
Sốt cảm giờ khóc - ai thay thuốc thầy?
Quang
(vuốt râu, giả vờ đắn đo):
Thì… chắc lúc đó... nó say,
Mưa rơi thơ mộng - quên ngay áo quần!
HỒI
3 – TIẾNG CƯỜI VANG CẢ TRỜI MÂY
(Cảnh:
Cả hai vừa ngăn cu Tí, vừa cười vang rừng suối. Mưa vẫn lắc rắc, nhưng ấm
lòng.)
Vân
(ôm con):
Trời ơi cái thằng trời hành,
Chưa kịp khô tóc đã thành “dân chơi”!
Quang:
Nhà mình ba đứa – một nơi,
Đứa nào cũng lạ – chẳng ai giống người!
Vân:
Mộc Châu chiều xuống mưa rơi,
Mà vang tiếng cười khắp núi đồi xanh…
Quang:
Cảm ơn mảnh đất yên lành,
Cho ta phút lặng - mà thành... sân khấu riêng!
(Cả ba ôm nhau. Tiếng cu Tí hỏi ngây thơ: “Mai mình tắm nữa được không bố?” – cả nhà phá lên cười lần nữa. Màn khép lại bằng tiếng mưa lách tách và mùi trà gừng bốc khói.)
Nhận xét
Đăng nhận xét