Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2025

Trồng Cây

Hình ảnh
  Có những chân lý giản dị đến mức ta tưởng mình đã hiểu, nhưng hóa ra cả đời vẫn lầm tưởng . Chuyện trồng cây của Quách Thác Đà từ thời nhà Đường không chỉ là một bài học nông nghiệp , mà là minh triết của sự sống – rằng muốn cây lớn lên khỏe mạnh , đôi khi điều quý nhất ta có thể làm là... đừng can thiệp . Bài thơ dưới đây tái hiện lại câu chuyện ấy bằng ngôn ngữ lục bát truyền thống – để nhắc chúng ta: 🌱 Nuôi một cái cây cũng như nuôi một đứa trẻ – cần hiểu , cần chăm , nhưng trên hết cần buông đúng lúc .

Lòng Biết Ơn

Hình ảnh
  Lòng Biết Ơn – Trên từng bước của Hành Trình Mang Tên Tôi Có những con đường không bắt đầu từ giảng đường , mà từ bãi sông . Có những ước mơ không lớn lên trong phòng học có máy lạnh , mà nhen nhóm giữa đồng cỏ và nắng gió quê nghèo . Tôi đã đi qua một hành trình như thế – dài , gập ghềnh , và đẫm đầy ơn nghĩa . Tôi sinh ra ở Yên Mỹ – một làng quê bên bờ sông Hồng , nơi nghé con gặm cỏ trên triền đê và lũ trẻ thơ tụm đầu chơi trận giả . Không nhiều người nghĩ từ nơi ấy sẽ bước ra một giảng viên đại học , nhưng tôi đã bước ra , bằng tất cả nghị lực và niềm tin lặng thầm – và hơn hết, bằng những yêu thương lặng lẽ từ những con người giản dị nhưng phi thường . Tôi không thể đi đến ngày hôm nay nếu thiếu những bàn tay nâng đỡ âm thầm và sâu sắc ấy. Bố tôi – từ công nhân đến thanh tra của Nhà máy Thuốc lá Thăng Long – là một trong những người đặt nền móng đầu tiên . Ngày ngày đi bộ 15 cây số , bố vẫn bền bỉ , mang trọn niềm yêu nghề và tinh thần cống hiến lặng thầm ...

MỪNG SINH NHẬT CHÁU TUYẾT

Hình ảnh
  Ở tuổi 34 – tuổi của sự đằm thắm, đủ đầy và tỏa sáng từ bên trong, cháu Tuyết không chỉ là người vợ đảm đang, người mẹ dịu dàng mà còn là niềm tự hào của cả gia đình nơi mái ấm Xuân La thân thương. Trong sự nâng đỡ yêu thương của chồng và bố mẹ chồng, cháu đã lặng lẽ vun bồi hạnh phúc bằng tất cả trái tim, bằng đôi tay khéo léo và tấm lòng chan chứa tình thân. Bài thơ nhỏ này được viết trong một ngày tháng Bảy chan hòa nắng nhẹ, như một món quà gửi gắm từ tình cảm gia đình – để mừng cháu một tuổi mới, đồng thời ghi lại vẻ đẹp thầm lặng mà rực rỡ của một người phụ nữ đang sống trọn với yêu thương và niềm tin. Xuân La dịu dàng, cháu Tuyết thanh tao – mọi điều đều hòa hợp như một đóa mai mỉm nắng giữa đời thảnh thơi.

Thiền Nhẹ Như Hơi Thở

Hình ảnh
  Thiền Nhẹ Như Hơi Thở Ngồi yên lưng thẳng nhẹ thôi, Hai chân xếp gọn, tay ngồi buông xuôi. Mắt khép hờ, chẳng cần cười, Nhìn sâu hơi thở, mặc đời lặng trôi. Đừng gồng – chỉ thở từ từ, Hơi vào biết rõ, hơi ra theo dòng. Không xua đuổi, chẳng ước mong, Chỉ là đang thở thong dong giữa đời. Ý lặng, tâm chẳng rong chơi, Nghe như lá rụng bên trời lặng im. Một phút – rồi đến mười năm, Lòng ta vẫn vậy – lặng thầm phút giây. Có khi vọng tưởng kéo về, Chỉ cần nhận biết, không hề trách tâm. Quay về với nhịp hơi thầm, Gió trong ngực lặng âm thầm bước qua. Cứ như thế, chẳng vội mà, Một ngày thiền được – hóa ra nhiệm màu. Chẳng cần phải đến chùa đâu, Chỉ cần tĩnh lặng – là câu diệu kỳ.

Jenny's IELTS Class

Hình ảnh
Lớp Nhỏ - Ước Mơ Lớn Cô Thảo tận tụy - tim luôn cháy, Trò luyện IELTS - chí chẳng lay. Từ lớp nhỏ, mơ ra thế giới, Bước thật vững và mộng thật bay. Tạm dịch: Big Dreams, Small Class Ms. Thảo shines with a quiet flame, Her students chase IELTS, bold in aim. From simple seats, their visions soar, Each step they take unlocks new doors.

Yên Mỹ Thiền Tọa

Hình ảnh
  Yên Mỹ Thiền Tọa (Ngày 11/7/2025) Sớm mai gió thoảng nhẹ bay, Sông Hồng lặng chảy giữa ngày yên vui. Yên Mỹ đất mẹ ngọt bùi, Nương khoai, luống cải góp vui ruộng đồng. Bà con sớm dậy bên sông, Cà chua mọng đỏ, tay bồng reo ca. Ngõ chùa rộn rã người qua, Hàng rau thơm mát, tay trao chan hòa. Bên ao ngồi dáng bình an, Người thiền tĩnh lặng – mây ngàn trôi theo. Tâm yên không bận đói nghèo, Như hương cau thoảng cuối đèo thênh thang. Một hơi thở nhẹ buông tan, Gột bao bụi bám trần gian tháng ngày. Ngồi yên – ánh sáng đong đầy, Làng quê đẹp tựa vầng mây giữa trời.

Chăn Trâu Ngày Ấy – Dạy Học Hôm Nay

Hình ảnh
  Chăn Trâu Ngày Ấy – Dạy Học Hôm Nay – Một tuổi thơ cũ, một giấc mơ còn mãi – Ai cũng có một tuổi thơ để nhớ. Nhưng có những tuổi thơ không chỉ để hoài niệm , mà để thắp sáng cả cuộc đời phía trước . Tôi sinh ra ở một vùng quê nhỏ bên dòng sông Hồng , nơi đất phù sa bồi đắp không chỉ ruộng đồng mà cả những ước mơ đầu đời . Làng tôi tên là Yên Mỹ – nghe hiền như bờ tre , rặng chuối . Không có điện thoại thông minh , không có bàn học tử tế . Tuổi thơ của tôi gắn liền với nghé con , cơm muối vừng , áo vá tả tơi và những trận cười giòn tan dưới nắng trưa đổ lửa . Tôi không có nhiều, nhưng tôi có… bãi sông . Bãi sông ấy là cả thế giới : nơi tôi học cách dắt trâu từ năm lên năm , nơi tôi lội bì bõm với lũ bạn tên nghe đã thấy quê: Cảnh Khỉ , Lâm Chiệc , Tiến Con … nơi tôi lần đầu biết thế nào là vượt nước xiết chỉ để sang làng bên “cho vui”. Những cơn lũ tràn về khiến chúng tôi phải dựng lều tạm trên đê , ăn cơm khê , ngủ trên rơm – mà vẫn thấy như được sống giữa thiên ...

Mục Đồng Bãi Sông Hồng

Hình ảnh
  Tôi từng là một đứa trẻ chăn trâu bên bãi sông Hồng – mông ghẻ, áo vá, ăn cơm muối vừng, bơi ngang nước lũ theo bạn mà chẳng biết sợ. Giờ đây, tôi là giảng viên ở một vài trường đại học, trường quốc tế, và cũng là một thầy giáo làng – lặng lẽ dạy tiếng Anh cho học trò quê nhà. Dù đã đi qua nước Anh, nước Úc… nhưng ký ức tuổi thơ ấy vẫn là nơi trong lành nhất tôi từng có.  Mấy dòng thơ nhỏ – để giữ lấy một miền ký ức chẳng bao giờ cũ trong tôi.   Mục Đồng Bãi Sông Hồng (Yên Mỹ, ngày 10/7/2025)   Lên năm em dắt nghé con, Vinh cưỡi trâu mẹ, lượn tròn đi chơi. Trâu anh tán loạn khắp nơi, Em chăm nghé nhỏ, tìm nơi cỏ dày.   Ra sông Hồng gió tung bay, Cảnh Khỉ la hét – tụi này hùa theo. Lâm Chiệc bì bõm vẫy reo, Anh Cường lội trước – kéo theo cả bầy.   Em tuy bé, chí không “gầy”, Thấy ai bơi giỏi cũng vầy bơi ngang. Bảy, tám tuổi – đã vững vàng, Vượt sông nước chảy, sang làng bên kia.   Mùa mưa nước lũ tràn rìa, Dắt trâu cả bọn – đầm đìa rặng tre....

YÊN MỸ QUÊ MÌNH: THANH BÌNH - HƯNG THỊNH

Hình ảnh
      Có những bài thơ không chỉ là sự thăng hoa của ngôn từ , mà là một chuyến trở về lặng lẽ – nơi kỷ niệm cất tiếng qua từng câu chữ. “ Yên Mỹ Quê Mình: Thanh Bình – Hưng Thịnh ” là một bài thơ như thế – mộc mạc , lắng sâu , dịu dàng mà đầy bản lĩnh . Với kết cấu acrostic độc đáo , bài thơ là một chiếc cổng làng được dựng nên bằng ngôn ngữ – nơi mỗi chữ cái đầu dòng là một viên gạch lặng lẽ, nâng đỡ cả một miền ký ức. Từ bến nước, mái tranh, sân gạch đến bóng mẹ gánh trăng, dáng cha trên chiếc xe đạp cũ – tất cả như hiện lên trong một bức tranh làng quê thấm đẫm hồn người . Nhưng thơ không chỉ là hồi tưởng. Đó là sợi dây nối quá khứ và hiện tại , nơi những người thầy gieo chữ , những người dân giữ đất , những người con xa quê vẫn thủ thỉ: “Quê mình.” Đằng sau sự yên ả ấy là trái tim kiên cường , là tấm lòng son sắt , là những con người “ gánh bao trách nhiệm không lay ” để Yên Mỹ hôm nay sáng lên từ những hy sinh âm thầm . Và khi câu thơ cuối khẽ chạm vào ...

Yên Mỹ Ngày Mới

Hình ảnh
  Có những miền quê không chỉ được vẽ nên bởi những dòng kênh, bờ lúa, mà còn bởi tâm hồn con người – lặng lẽ, kiên cường và luôn thức dậy cùng ánh bình minh của hy vọng. “ Yên Mỹ Ngày Mới ” là một khúc trầm – sáng mang âm hưởng của đất, của người, và của hành trình chuyển mình từ gốc rễ truyền thống đến tương lai rạng ngời. Bài thơ không chỉ kể về một vùng đất – mà còn kể về những người con lớn lên từ bãi rơm, đồng trưa, đến giảng đường đại học, mang theo trong tim mình tình quê và khát vọng vươn xa. Dẫu công nghệ đã về thôn, dẫu Zoom và Wi-Fi len lỏi vào từng mái lá, thì hương đồng, tiếng ru, và “chữ Tình” của Yên Mỹ vẫn còn đó – trong lành, nguyên sơ và thắm đượm. Với giọng thơ lục bát hiện đại, dung dị mà sâu sắc, bài thơ là một lời tri ân và cũng là lời hứa – rằng Yên Mỹ không chỉ giữ đất, mà còn gìn giữ tinh thần để bước vào tương lai đầy tự hào.   YÊN MỸ NGÀY MỚI Yên Mỹ đất đẹp người hiền, Cha ông để lại nếp nền vững sâu. Bên sông trăng rọi hàng cau, Tiế...

Sông & Tôi

Hình ảnh
  Có những dòng sông không chỉ chảy qua đất mà còn chảy qua cả đời người. “ Sông & Tôi ” là một khúc tự tình nhẹ nhàng mà sâu thẳm, kể về hành trình của một cậu bé chăn trâu bên bãi sông ngày ấy – lớn lên giữa những mùa nắng mưa quê nhà, để rồi trở thành người thầy nơi giảng đường. Trong khi con người đổi thay, trưởng thành và nhiều khi chông chênh giữa đời, dòng sông vẫn lặng lẽ cuộn chảy, điềm nhiên như một chứng nhân vô ngôn. Bài thơ là tiếng vọng từ ký ức, là lời tri ân cha mẹ, là nốt trầm suy tư về dòng đời – nơi mỗi người đều có một dòng sông để soi bóng, để trở về. Sông & Tôi Ven bãi ngày xưa vó ngựa trâu, Cậu bé mục đồng nghé gọi đâu. Lớn giữa nắng mưa, qua lận đận, Lên giảng đường cao, dạy nghĩa sâu. Tóc mẹ bạc dần theo bãi cát, Mồ hôi cha thấm đỏ bên cầu. Sông vẫn cuộn trôi, không ngoảnh lại, Như chưa từng chứng cuộc bể dâu.

BÓNG NGHIÊNG

Hình ảnh
  BÓNG NGHIÊNG Cơm xong rót chén trà nhài, Ngồi nghe đời thở giữa hai lối về. Bạn xưa có kẻ quay xe, Người đi, kẻ ở – câu thề nhạt phai. Tình xưa sao hóa u hoài, Câu chào chẳng kịp giữ ai bên đời. Ngày xưa rau muống, mùng tơi, Mà no đến dạ chẳng vơi nụ cười. Giờ đây tiện nghi chói ngời, Đạo – như bóng nắng nghiêng trời cuối sân.  

GIEO

Hình ảnh
  GIEO Ai gieo mầm giữa đất khô, Gió lên trĩu nắng mà tro vẫn nồng. Mỗi ngày tưới, mỗi mùa trông, Lá vươn không nói – cội lòng biết ơn. Chồi xanh bám rễ cô đơn, Trái dần ửng ngọt – vơi hơn tiếng cười. Không mong ghi dấu cho đời, Chỉ mong đất nhớ một thời đã qua. Trái rơi như thể chia xa, Nhưng hồn cây vẫn nở hoa âm thầm.

Cánh Cò

Hình ảnh
  Cánh Cò Cánh cò nghiêng giữa mây ngà, Lượn qua bờ lúa, thấp sa bóng chiều. Trăng lên dát mỏng cánh diều, Gió du lúa biếc – hương tiêu thoảng đồng. Súp lơ trắng nở vừa xong, Cá vàng rẽ sóng, ánh hồng vỗ chân. Cò no đậu cội tre ngần, Mắt sâu lặng lẽ đếm lần lúa reo. Người xa… ai giữ trong veo Khung trời năm cũ – nếp nghèo thanh cao.  

KHÓI TRẮNG

Hình ảnh
  KHÓI TRẮNG Khói trắng bay lên phủ cõi người, Ngỡ mây thuở trước – khói nay rơi. Một viên gạch đỏ xây đời mới, Ngàn chiếc lá xanh gánh đất trời. Phá rừng, lửa đốt – tâm mờ đục, Trồng lại, chăm cây – dạ sáng ngời. Giữ sạch khí trời như giữ nghĩa, Cho mai sau chẳng thẹn với đời.  

Chờ Bạn Giảng Viên

Hình ảnh
  Trong đời giảng dạy, điều quý giá nhất không chỉ là ánh mắt học trò chăm chú hay một tiết học trọn vẹn. Đó còn là sự đồng hành thầm lặng của một người bạn nghề – người cùng thao thức với từng bài giảng, cùng khát khao làm cho chữ nghĩa chuyên sâu trở nên gần gũi hơn với trái tim người học. “ Chờ Bạn Giảng Viên ” là lời thì thầm của một người thầy không đơn độc, đang chờ một người bạn đồng nghiệp bước tới – không phải để tranh luận thắng thua, mà để cùng ngồi lại, sẻ chia những ý tưởng, tinh chỉnh phương pháp, và gợi mở một cách tiếp cận ngôn ngữ vừa khoa học, vừa nhân văn . Từng câu thơ là một nhịp suy tư dịu dàng nhưng không kém phần sắc sảo: từ cách đặt câu hỏi đến cách gieo cảm hứng, từ kỹ thuật giảng dạy đến việc chạm được đến cái sâu xa của nghề – đó là gieo một hạt mầm yêu tiếng Anh chuyên ngành bằng tất cả sự hiểu và thương . Bài thơ này không chỉ là một lời mời cùng trao đổi, mà như tiếng gọi nhẹ vang lên trong buổi chiều muộn tại quán cà phê cạnh cổng trường – nơi nh...