LÁ THƯ CUỐI GỬI ANH HAI (Lời tiễn biệt trong giờ phút tiễn đưa)

 

Kính gửi anh Hai Đặng Xuân Thịnh yêu quý,

Chiều nay, gió vẫn hát khúc quê hương trên mái hiên, hương bưởi mẹ trồng năm xưa nay đã hóa thành mạch nguồn nuôi dưỡng tâm hồn chúng ta. Căn bếp nhỏ vẫn nghi ngút hơi ấm, dẫu vắng bóng mẹ vo gạo, thiếu đi dáng anh ngả lưng sau ngày dài. Một tuần – khoảnh khắc ngắn ngủi đủ để số phận thử thách lòng kiên cường của gia đình ta. Mẹ về với mây trắng, anh lại hóa cánh chim bay về tổ ấm xưa, để lại sau lưng cả bầu trời kỷ niệm rực rỡ mà chúng em sẽ tiếp tục vun đắp...

Em vẫn thấy anh hiện hữu trong từng góc đời thường. Dáng anh như cây tre làng thẳng đứng giữa phong ba: lưng trần gánh cả bầu trời mưa nắng, chân trần in dấu trên những con đường làng Yên Mỹ. Khi cha hóa thành cánh cò trắng, anh đứng lên như ngọn núi vững chãi cho mẹ và các em nương tựa. Đêm đêm, tiếng cười rủ rỉ của mẹ bên ấm trà là liều thuốc tinh thần xoa dịu bao nhọc nhằn. Trời xanh có lẽ muốn đoàn tụ gia đình ta sớm hơn – mẹ đi trước một nhịp, để anh mỉm cười gửi lại nụ cười ấm áp cho đời, rồi thanh thản gói ghém yêu thương theo mẹ...

Chiếc ghế mây anh ngồi vẫn còn in dấu hơi ấm. Chị Mận – người bạn đời tần tảo – vẫn dọn cơm đều đặn như thói quen yêu thương chưa bao giờ tắt. Những đứa cháu ngoại ngước mắt hỏi: “Ông ngoại đi dạo mây trắng lâu không hả bà?”. Căn nhà anh xây vẫn rộn rã tiếng trẻ thơ, và chúng em sẽ kể cho chúng nghe về người đàn ông đã biến đá sỏi thành cơm ngọt, biến mồ hôi thành bài ca bất diệt.

Trong căn phòng trắng nơi anh chiến đấu những ngày cuối, em thấy rõ hơn bao giờ hết sự dũng cảm của một trái tim không bao giờ khuất phục. Những câu chuyện anh kể bằng giọng khàn đặc như nhịp đời tiếp thêm sức mạnh. Nụ cười anh – ánh lửa ấm giữa giá lạnh – đã thắp lên niềm tin cho những người ở lại. “Sống là dám hát vang dù gió bão” – giọng anh vang lên như lời nhắn nhủ, bàn tay gầy guộc siết tay em thật chặt, truyền cả hơi ấm của người đi trước...

Họ hàng, bạn bè, người thân,… đến tiễn anh – không phải bằng nước mắt, mà bằng những câu chuyện về người đàn ông đã đổi mồ hôi lấy từng viên gạch hạnh phúc. Chị Mận đặt vào lòng anh chiếc khăn mặt cũ – kỷ vật của những tháng ngày đồng cam cộng khổ. “Nhà mình vẫn ấm tiếng cười như anh mong” – chị nói, giọng chị vang lên ấm áp như bài ca yêu thương...

Anh đi để lại sau lưng cả rừng cây đơm hoa – mỗi gốc cây là đêm trắng anh chắt từng viên gạch nắng mưa. Mầm xanh chị vun hôm nay chính là lũ trẻ anh từng cõng trên lưng ngày nào – chúng sẽ lớn lên với câu chuyện về người thợ cả đã dựng nên tổ ấm từ bàn tay chai sạn...

Hãy yên nghỉ nơi cánh đồng thương nhớ, nơi cha mẹ đang chờ anh với nồi khoai thơm tình nghĩa. Hãy kể với các cụ về mùa vàng no ấm hôm nay, về tiếng hát trẻ thơ vang khắp xóm làng, về bàn tay bé xíu nắm chặt di ảnh ông ngoại – những điều anh đã gieo bằng cả cuộc đời. Chúng em sẽ bước tiếp – như cách anh từng đứng dậy sau mỗi cơn giông – lặng lẽ mà bền bỉ, khiêm nhường mà kiên cường.

Anh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của đời người – xây tổ ấm bằng trái tim người thợ cả.

Em út

Đêm đầu hạ – mầm xanh vươn lên từ đất mẹ…

Vĩnh biệt Anh – anh Hai yêu quý của đại gia đình mình.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ