ĐẶNG NHƯ NGỌC – BẢN GIAO HƯỞNG CỦA TÂM HỒN VIỆT GIỮA LƯNG TRỜI ÂU

 



Giữa lòng Kazan cổ kính – nơi những mái vòm Hồi giáo vẽ nét phương Đông lên nền trời phương Tây, nơi dòng sông Volga dịu dàng kể chuyện nghìn năm giao thoa – có một đóa hoa dân tộc Việt kiêu hãnh tỏa hương. Đó là Đặng Như Ngọc, cô gái sinh năm 2006 với hành trình kép: một tay nâng niu những con số tinh túy, tay kia chắp cánh cho ngôn từ bay xa. Trên giảng đường Đại học Tổng hợp Liên bang Kazan, nơi được ví như “Oxford của phương Đông”, cô gái nhỏ mang dáng hình áo dài thấp thoáng giữa rừng bạch dương, như một nốt nhạc Việt Nam hòa vào bản giao hưởng đa sắc của nhân loại.

Người thư ký của hai thế giới

Nếu toán học là ngôn ngữ của vũ trụ, thì văn chương chính là tiếng nói của tâm hồn. Với Ngọc, cả hai thứ tiếng ấy đều là máu thịt. Những giải thưởng Olympic Toán học không chỉ là chiến tích, mà là những chương sử thi viết bằng logic. Còn ba giải văn học danh giá – Musa Jalil, Radif Ghatasha, Ayaz Gilyazov – lại tựa những khúc dân ca Việt được dịch sang tiếng Nga, nhuốm màu sương phủ sông Hồng, ấm hơi thở đồng bằng Bắc Bộ. Trong cô, mỗi phương trình đều ẩn chứa một bài thơ, mỗi vần điệu lại mang hình hài của một thuật toán. Người ta gọi đó là thiên tài, nhưng với Ngọc, đó là cách trái tim Việt hóa giải mọi biên giới.

Áo dài đỏ giữa tuyết trắng BRICS

Tháng 10/2024, khi những chiếc lá vàng đầu tiên rơi xuống quảng trường Kremlin Kazan, Ngọc đứng đó – tà áo dài đỏ thắm như ngọn lửa Việt Nam giữa rừng âu phục đen trắng. Trong vai trò phiên dịch, cô không chỉ chuyển ngữ lời Thủ tướng Phạm Minh Chính, mà còn gói ghém cả tinh thần dân tộc vào từng câu chữ. “Tôi như nghe thấy tiếng cha ông thì thầm qua hơi thở của Ngọc”, một thành viên đoàn Việt Nam xúc động. Đôi mắt cô sáng lên khi nói về quê hương, đôi tay uyển chuyển như đang vẽ bản đồ Việt Nam bằng ngôn ngữ cơ thể – một bức tranh sống động về đất nước hình chữ S giữa lòng hội nghị quốc tế.

Dòng chảy di sản và khát vọng

Đằng sau thành công của Ngọc là dòng chảy lặng lẽ nhưng bền bỉ của dòng họ Đặng – những con người “đói chữ” còn hơn đói cơm. Cha mẹ cô, đôi doanh nhân người Việt gây dựng cơ nghiệp nơi đất Nga từ những năm tháng còn chồng chất khó khăn, không chỉ truyền cho con tinh thần vượt khó mà còn gửi gắm một gia tài vô giá: vài cuốn sách giáo khoa tiếng Việt cũ, một tập thơ Xuân Diệu đã sờn gáy, và lời dặn khắc sâu: “Học như thể tổ tiên đang dõi theo từng con chữ.” Mỗi đêm, trong căn hộ nhỏ trên tầng cao giữa lòng Kazan phủ tuyết, Ngọc vẫn khe khẽ đọc Truyện Kiều bằng giọng Hà Nội chuẩn mực – như thể thắp lên một ngọn lửa âm thầm cho hồn Việt giữa xứ tuyết xa xôi.

Hành trình của những nhịp cầu

Ngọc không đứng giữa hai thế giới để phân vân chọn lựa - cô tạo dựng một vũ trụ riêng, nơi toán học và thi ca không đối lập mà quyện vào nhau như bản valse dịu dàng giữa mùa tuyết. Trên bục giảng, cô giảng giải những thuật toán phức tạp bằng ngôn ngữ đậm chất cảm xúc, khiến khoa học như có hồn. Khi đến với văn chương, cô lại bước vào thế giới thi ca với lối tư duy logic sắc bén, phân tích từng vần thơ Nga như giải mã một phương trình đẹp đẽ. Bạn bè quốc tế trìu mến gọi cô là “Công chúa phương trình” (Princess of Equations) - nhưng đâu ai biết rằng trong ví của cô luôn có một mảnh giấy ố vàng, mực tím nhòe theo năm tháng. Đó là nét chữ tròn trịa, mềm mại của bà nội năm xưa: “Thành công khiến người ta nể phục, nhưng nhân cách khiến người ta yêu mến.” Món quà mộc mạc ấy là tất cả những gì cô mang theo từ quê hương – chỉ là một mảnh giấy nhỏ, nhưng đủ sưởi ấm tâm hồn cô giữa mùa đông xa xứ. 


Khúc dạo đầu cho tương lai

Khi được hỏi về ước mơ, Ngọc mỉm cười – ánh mắt xa xăm như đang nhìn thấy một thế giới chưa thành hình:

“Tôi muốn viết một cuốn sách – nửa là giáo trình AI, nửa là trường ca về Hồng Hà.”

Giấc mơ tưởng như mâu thuẫn ấy lại phản chiếu trọn vẹn con người cô – nơi dữ liệu và cảm xúc song hành, nơi những dòng mã và dòng thơ cùng hòa nhịp. Trong trang sách ấy, cô hình dung những sinh viên Nga ngồi trong thư viện mùa đông, thì thầm đọc Truyện Kiều bằng nguyên bản tiếng Việt – không vì điểm số, mà vì say mê. Cô thấy những startup Việt thuyết trình giữa trung tâm công nghệ của Thung lũng Silicon, sử dụng thuật toán mang tên mình – một dòng code sinh ra từ hai dòng sông: Volga và Hồng Hà. Và trong giấc mơ ấy, hàng triệu cô gái trẻ – từ Hà Nội đến Kazan – ngẩng cao đầu, tin rằng mình có thể ôm cả thế giới vào lòng mà vẫn giữ trọn bản thể.

Lời kết: Tri thức không biên giới

Đặng Như Ngọc không phải ngôi sao đơn độc – cô là ánh sáng hội tụ của cả dân tộc. Từ dòng máu Lạc Hồng chảy trong huyết quản, từ nếp nhà Hà Nội thấm vào tâm hồn, từ khát vọng tuổi trẻ Việt muốn vươn tầm thế giới. Trên đất Nga, cô đang viết nên định nghĩa mới về công dân toàn cầu: không phải người xóa nhòa cội nguồn, mà là một ngọn gió mang hương quê thổi qua đại dương, để Tổ quốc ngân vang trong bản hòa ca nhân loại.

“Khi một người trẻ dám sống trọn hai chữ Tự – Hào: Tự do trí tuệ và Niềm kiêu hãnh dân tộc, họ sẽ trở thành tuyên ngôn sống động nhất cho khát vọng Việt Nam.”

                                                                                                   Chớm Hè 2025 - Ven Tây Hồ



Amidst Ancient Kazan

In the heart of time-honored Kazan - where Islamic domes paint Eastern strokes across Western skies, where the gentle Volga River murmurs tales of a millennium of cultural interplay - a proud Vietnamese blossom exudes its fragrance. This is Đặng Như Ngọc, a girl born in 2006, embarking on a dual journey: one hand cradling the purity of numbers, the other giving wings to words. At Kazan Federal University, hailed as the “Oxford of the East,” her silhouette in an áo dài flickers among birch forests, a Vietnamese note harmonizing with humanity’s multicultural symphony.

The Secretary of Two Worlds

If mathematics is the language of the universe, literature is the voice of the soul. For Ngọc, both flow through her veins. Her Olympic math awards are not mere victories but epics written in logic. Her three prestigious literary prizes - Musa Jalil, Radif Ghatasha, Ayaz Gilyazov - resemble Vietnamese folk ballads translated into Russian, tinged with the mist of the Red River and warmed by the breath of the Northern Delta. Within her, equations conceal poetry, and verses take the form of algorithms. Some call it genius, but to Ngọc, it is simply her Vietnamese heart dissolving all borders.

Crimson Áo Dài in the White Snow of BRICS
In October 2024, as the first golden leaves fell on Kazan’s Kremlin Square, Ngọc stood there - her crimson áo dài blazing like a Vietnamese flame amid a sea of black-and-white Western suits. As an interpreter, she not only translated Prime Minister Phạm Minh Chính’s words but also infused each syllable with national spirit. “I heard the whispers of our ancestors in her breath,” a moved Vietnamese delegate shared. Her eyes sparkle when speaking of her homeland; her hands, graceful as calligraphy brushes, sketch Vietnam’s map through body language - a vivid portrait of the S-shaped nation at the heart of an international summit.

The Quiet Current of Heritage and Ambition
Behind Ngọc’s success flows the silent, steadfast legacy of the Đặng family - a lineage that hungers for knowledge more than bread. Her parents, Vietnamese entrepreneurs who built their livelihood in Russia during hardship, passed down not only resilience but also priceless heirlooms: worn Vietnamese textbooks, a dog-eared collection of Xuân Diệu’s poetry, and the enduring mantra: “Study as if our ancestors watch every word.” Each night, in a small apartment nestled in snow-blanketed Kazan, Ngọc softly recites The Tale of Kiều in her crisp Hanoi accent - a quiet flame keeping the Vietnamese soul alive in distant lands.

Bridges Across Worlds

Ngọc does not stand torn between two realms - she crafts her own universe, where math and poetry waltz like snowflakes in winter. In lectures, she explains complex algorithms with poetic flair, breathing soul into science. In literature, she dissects Russian verses with razor-sharp logic, treating each rhyme as an elegant equation. International friends affectionately call her the “Princess of Equations,” unaware of the yellowed note tucked in her wallet. Its faded violet ink bears her grandmother’s rounded script: Success earns respect, but character wins hearts. A humble relic from home, that scrap of paper warms her spirit through foreign winters.

Overture to Tomorrow

When asked about her dreams, Ngọc smiles - her gaze drifting toward horizons yet unseen:

I want to write a book - half an AI textbook, half an epic poem about the Red River.
This seemingly contradictory vision reflects her essence: where data and emotion intertwine, code and verse share rhythm. In her mind’s eye, Russian students whisper The Tale of Kiều in Vietnamese, not for grades but passion. She sees Vietnamese startups in Silicon Valley pitching with algorithms born from two rivers - Volga and Hồng. And in this dream, millions of young girls - from Hanoi to Kazan - stand tall, believing they can embrace the world without losing themselves.

Epilogue: Borderless Knowledge

Đặng Như Ngọc is no lone star - she is the converging light of her nation. From the Lạc Hồng blood in her veins to the Hà Nội ethos in her soul, she embodies Vietnam’s youthful hunger for global resonance. In Russia, she redefines global citizenship: not erasing roots, but becoming a wind carrying homeland’s fragrance across oceans, letting Vietnam’s voice resonate in humanity’s chorus.

“When the youth dare to live fully by two words - Tự and Hào: Intellectual Freedom and National Pride - they become the most vivid manifesto of Vietnam’s aspirations.”

                                                                                Early Summer 2025 - By West Lake



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ