CHA TRONG KÝ ỨC CỦA TÔI



Trong ký ức của tôi, hình ảnh của cha hiện lên như một tấm gương sáng ngời về nhân cách, sự hy sinh, và tình yêu thương vô bờ bến. Dáng người cao gầy của cha – 1m75 với cân nặng 65kg – luôn là niềm tự hào của tôi. Làn da bánh mật khỏe khoắn, gương mặt chữ điền toát lên sự nghiêm nghị nhưng ấm áp. Đôi mắt sáng trong, vầng trán cao cùng nụ cười hiền hậu của cha như ánh sáng dịu dàng xua tan mọi khó khăn, mệt mỏi trong cuộc sống.

Cha là một người đặc biệt, không chỉ trong gia đình mà còn với tất cả những ai có cơ hội tiếp xúc với cha. Sự thân thiện, hòa nhã của cha khiến mọi người cảm thấy dễ gần, nhưng trong công việc, cha lại cương quyết và nghiêm khắc đến vô cùng. Ở cơ quan, cha là người lãnh đạo mẫu mực; trong gia đình, cha đảm nhiệm vai trò của một người anh cả dù thực ra cha chỉ là con thứ. Mọi việc lớn nhỏ, từ những quyết định quan trọng đến những việc thường ngày, cha đều tham gia chỉ đạo, cẩn thận đến mức không ai có thể phàn nàn hay trách móc.

 

Cha như ngọn gió trong lành
Gánh bao nặng nhọc để dành yêu thương.
Dáng gầy đi khắp nẻo đường,
Bước chân in dấu, đời thường hóa cao.


Tình người cha sống dạt dào,
Tấm lòng rộng lớn như sao trên trời.
Cứu người chẳng ngại muôn nơi,
Bao người yêu mến, sáng ngời yêu thương.

 

Khi còn trẻ, cuộc sống của cha rất vất vả. Để đến nơi làm việc cách nhà hơn 15 cây số, cha đi bộ không một lời than phiền. Có lần cha bị ốm và được nghỉ ở nhà, nhưng thay vì nghỉ ngơi, cha lại ra đồng giúp gia đình làm ruộng, gánh thùng nước trên vai, cầm cuốc mà không ngại mệt nhọc. Những năm sau, cha được cấp một chiếc xe đạp Thống Nhất để đi công tác – một tài sản quý giá thời bấy giờ. Nhưng ngay cả khi đã có xe, cha vẫn làm việc đến khuya, về nhà lại tháo bỏ chiếc áo ướt đẫm mồ hôi để đập lúa cùng mẹ và 8 người con đến tận đêm.

Những năm tháng khó khăn không làm cha chùn bước, mà ngược lại, càng khiến cha trở thành một con người vị tha và luôn nghĩ đến người khác. Tôi nhớ có một gia đình được cha giúp đỡ tìm nơi ở khi họ rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Dù căn phòng nhỏ bé, họ luôn trân trọng tình yêu lớn lao mà cha đã dành cho họ. Đã 12 năm kể từ ngày cha rời xa thế giới này, nhưng năm nào họ cũng mang một giỏ quà Tết đến nhà tôi để tri ân cha.

Trong những năm tháng đói kém, khi cả nhà chỉ đủ ăn nhờ những phiếu mua hàng ít ỏi, cha vẫn từ chối nhận quà cảm ơn của những người cha giúp đỡ. Cha từng nói: “Giúp được ai là hạnh phúc của mình, đâu cần nhận lại điều gì.” Tôi còn nhớ món đậu phụ kho đơn sơ mà cả gia đình chúng tôi ăn cả tuần, vậy mà chẳng ai cảm thấy thiếu thốn, bởi tình yêu và sự hy sinh của cha luôn làm đầy ắp mọi khoảng trống.

Cha làm việc ở Nhà máy Thuốc lá Thăng Long hơn 40 năm, không quản ngại gian lao hay ảnh hưởng sức khỏe. Những năm cuối đời, sức khỏe cha yếu dần vì bệnh phổi và những lần tai biến. Có lần cha nằm viện Lão Khoa Trung ương khá lâu, chan ngày tôi đi dạy học, tối lại vào ngủ với cha. Dù đau đớn, cha vẫn cố gắng không tạo ra tiếng động, chỉ để tôi có thể ngủ ngon hơn. Sự yêu thương tinh tế và thầm lặng ấy khiến tôi càng thêm kính trọng cha.

Khi về nhà, cha nghiên cứu Diện Chẩn, một phương pháp chăm sóc sức khỏe không chỉ giúp cha mà còn giúp nhiều người già yếu xung quanh. Những người như bác Đàm, dì Tư Voi ngày ấy vẫn thường nhắc tới cha với sự kính trọng và biết ơn. Với đôi tay tận tụy và trái tim nhân hậu, cha đã làm dịu đi nỗi đau của biết chao người trong những năm tháng cuối đời.

Giờ đây, cha đã đi xa, nhưng những gì cha để lại vẫn luôn sống mãi trong trái tim tôi. Đó không chỉ là tình yêu thương mà còn là bài học về sự hy sinh, lòng nhân ái, và cách làm người. Mỗi khi nghĩ về cha, tôi không khỏi nghẹn ngào, vừa nhớ nhung vừa tự hào.

Cha ơi bóng dáng hao gầy,
Trong tim con mãi tràn đầy kính yêu.
Nơi xa yên giấc tịch chiều,
Mong cha thanh thản, vẹn điều phúc an.

- Chiều Đông ven sông Hồng, 2024 -


In My Memory, My Father

In my memory, the image of my father shines like a beacon of virtue, sacrifice, and boundless love. His tall, slender frame - 1.75 meters tall and weighing 65 kilograms - was always a source of pride for me. His sun-kissed skin, square face radiating both sternness and warmth, bright eyes, high forehead, and gentle smile felt like a soothing light, dispelling all life’s hardships and weariness.

My father was extraordinary - not only to our family but to everyone fortunate enough to meet him. His friendly and approachable nature made him beloved, yet in his work, he was resolute and disciplined. At his workplace, he was a role model leader; at home, he took on the responsibilities of an elder brother, even though he was only the second-born. Every task, from major decisions to daily chores, he oversaw with such care that no one could find fault or complaint.

Like a gentle breeze, my father’s love spreads far,
Shouldering burdens to nurture hearts.
His slender figure roams paths untold,
Each step marking a life of gold.

His love flows vast like stars above,
Healing souls with his boundless love.
From near to far, he lends his hand,
A shining beacon in every land.

In his youth, life was tough. To reach his workplace over 15 kilometers away, he walked without a single word of complaint. Even when ill and granted leave, instead of resting, he would head to the fields to help the family farm, carrying water buckets on his shoulders or tilling the soil tirelessly. Later, he was given a prized Thống Nhất bicycle for work, but even with this convenience, he worked late into the night. Returning home drenched in sweat, he would still help my mother and us eight siblings thresh rice into the early hours.

Those years of hardship did not break him but made him even more selfless and considerate of others. I remember a family he helped find shelter during a difficult time. Though that apartment was small, they cherished his immense kindness. Twelve years after his passing, they still visit every New Year with a gift to express their gratitude.

During times of scarcity, when food was rationed, my father refused gifts from those he helped, saying, “Helping others is my joy; there’s no need for anything in return.” I remember the simple meals of braised tofu we ate for weeks, yet none of us felt deprived because my father’s love and sacrifice filled every void.

My father worked at Thăng Long Tobacco Factory for over 40 years, enduring harsh conditions and health risks. In his later years, his health declined due to lung disease and strokes. Once, during a long hospital stay at the National Geriatrics Hospital, I would teach by day and stay with him at night. Despite his pain, he remained quiet so I could sleep peacefully. This quiet, selfless love deepened my respect for him.

At home, he studied Vietnamese acupressure (Diện Chẩn) to care for himself and others. Neighbors like Ms. Đàm and Aunty Tư Voi often spoke of him with gratitude and admiration. With his devoted hands and compassionate heart, he alleviated the pain of many during his final years.

Though he has now passed, the legacy he left behind lives on in my heart. It’s not just love but also invaluable lessons on sacrifice, compassion, and integrity. Whenever I think of my father, I feel both a pang of longing and an overwhelming pride.

Father, your slender frame, so dear,
Forever fills my heart with reverence sincere.
May you rest in peace, far and near,
In eternal grace, without fear.

— A Winter Afternoon by the Red River, 2024 —



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ