Chăn Trâu Ngày Ấy – Dạy Học Hôm Nay
Chăn Trâu Ngày Ấy – Dạy Học Hôm Nay
– Một tuổi thơ cũ, một
giấc mơ còn mãi –
Ai cũng có một tuổi thơ
để nhớ. Nhưng có những tuổi thơ không chỉ
để hoài
niệm, mà để thắp sáng cả cuộc
đời phía trước.
Tôi sinh ra ở một vùng
quê nhỏ bên dòng sông Hồng, nơi đất
phù sa bồi đắp không chỉ ruộng đồng mà cả
những ước
mơ đầu đời. Làng tôi tên là Yên Mỹ
– nghe hiền như bờ tre, rặng chuối.
Không có điện
thoại thông minh, không có bàn học tử tế. Tuổi
thơ của tôi gắn liền với nghé con, cơm
muối vừng, áo vá tả tơi và
những trận
cười giòn tan dưới nắng trưa đổ lửa.
Tôi không có nhiều,
nhưng tôi có… bãi sông.
Bãi
sông
ấy là cả thế
giới: nơi tôi học cách dắt trâu từ năm lên năm,
nơi tôi lội
bì bõm với lũ bạn tên nghe đã thấy quê: Cảnh Khỉ,
Lâm
Chiệc, Tiến Con… nơi tôi
lần đầu biết thế nào là vượt nước xiết chỉ
để sang làng bên “cho vui”. Những cơn lũ tràn về khiến
chúng tôi phải dựng lều tạm trên đê, ăn cơm
khê, ngủ trên rơm – mà
vẫn thấy như được sống giữa thiên đường.
Tôi nhỏ
con, yếu ớt, lại hay đau
ốm. Có lần mới 6 tháng tuổi, tôi
suýt không còn sống sót sau một ca phẫu thuật khẩn cấp.
Nhưng rồi tôi vẫn lớn lên – bằng ý chí. Trong đám bạn
rắn
rỏi, tôi là đứa bơi kém nhất, nhưng
cứ thấy ai bơi là cũng đòi bơi theo cho bằng được. Có thể tôi không
giỏi, nhưng tôi không muốn đứng ngoài. Có thể tôi không
mạnh, nhưng tôi không bao giờ chịu yếu lòng.
Rồi một ngày, tôi
bắt đầu học tiếng Anh – một môn
học vừa xa lạ vừa cuốn
hút với cậu bé chăn trâu nơi
bãi
sông Hồng. Hồi đó, làm gì có phim phụ đề
để xem, ti
vi đen trắng còn hiếm, sách vở thì cũ
mèm, mờ nhòe và rách
góc. Tôi chỉ có một cuốn giáo trình mỏng
với vài mẫu
câu đơn giản, ngày ngày chép đi chép lại, dò
từng chữ, luyện từng âm. Tôi
không hiểu hết, nhưng vẫn mê mẩn – vì thứ ngôn
ngữ ấy như mở ra một thế giới khác, nơi
mà phía sau những từ vựng khô khan là một chân
trời rộng lớn chưa từng được chạm tới. Và tôi bắt đầu mơ
– không còn là mơ trèo cây ổi hay ra
sông bắt cá, mà là mơ được bước ra thế giới,
được thấy nước
Anh, nước Úc – những vùng
đất mà trước đây tôi chỉ biết đến qua vài mẩu chuyện kể
và bìa
sách cũ sờn tay.
Tôi đã đi.
Tôi đã đến.
Tôi đã ngồi
trên những chuyến
xe buýt hai tầng ở Bristol, học dưới mái
trường có tuyết rơi mùa đông, và nhớ quay quắt
tiếng
gà gáy sáng sớm ở quê nhà. Càng
đi xa, tôi càng thấy rõ hơn hình ảnh cậu bé chăn trâu
lấm lem năm nào. Và tôi hiểu: không nơi nào dạy
ta trưởng thành như chính nơi mình từng tưởng là bé
nhỏ nhất.
Tôi trở
về Việt Nam. Tôi trở thành giảng viên
ở một số trường
đại học, trường quốc tế.
Nhưng tôi vẫn là thầy giáo làng – đứng
lớp ở quê mình, dạy tiếng Anh cho
học sinh nơi triền đê cũ. Bởi tôi tin: cây
cầu từ bãi sông Hồng ra thế giới không chỉ nên được bắc
một lần – mà nên được nối dài, vững
chãi, cho nhiều đứa trẻ nữa bước đi.
Tôi không kể câu
chuyện này để ai ngưỡng mộ hay khen ngợi.
Tôi kể vì tôi biết: có rất nhiều học sinh ngoài kia
đang chật
vật – với hoàn cảnh, với tự
ti, với nghịch cảnh. Có rất
nhiều phụ
huynh đang lo lắng không biết
con mình có vượt qua được cái nghèo, cái khổ để học
hành nên người.
Nếu bạn đang là một
trong số họ, xin hãy tin:
Không
có xuất phát điểm nào quá thấp nếu trái tim bạn đủ lớn.
Không
có vết sẹo nào là vô ích nếu bạn dám biến nó thành dấu ấn nghị lực.
Tôi đã từng là đứa
trẻ chăn trâu bên bãi sông, từng ghẻ
lở, từng thiếu thốn, từng chậm
chạp… nhưng tôi đã đi, đã học,
đã trở
về – với một trái tim biết ơn và
đôi mắt
chưa từng thôi mơ ước.
Và bạn
cũng có thể như thế.
Bất
kể bạn đang ở đâu.
Chỉ cần đừng bỏ cuộc.
Nhận xét
Đăng nhận xét