THỰC MƠ ĐÀ LẠT




Bài thơ “Thực Mơ Đà Lạt” vẽ nên một bức tranh huyền bí và lãng mạn về thành phố sương mù, nơi những hình ảnh mơ hồ, những âm thanh tựa như tiếng thác, tiếng gió, hòa quyện cùng những con người giản dị. Đà Lạt không chỉ là nơi của cảnh sắc mà còn là miền ký ức, nơi tình yêu và cuộc sống đều chứa đựng những ước mơ, những khát khao chưa thành hình.


 THỰC MƠ ĐÀ LẠT

- Vũ Quần Phương -

Những dãy phố có thể bừng dưới nắng,
Có thể mờ trong lãng đãng sương bay.
Tiếng rì rào ta nghe có thể là tiếng thác,
Có thể là tiếng gió trên đầu cây.

Có thể hạ - giữa trời trưa nắng sáng,
Có thể thu - khi chiều lạnh heo may.
Mây có thể bay lạc vào trong phố,
Và người đi cùng với phấn thông bay.

Người ta gặp bên đường có thể là cô gái,
Suốt mười năm đánh giặc ở nơi này.
Có thể người làm vườn áo đẫm hương mộc thảo,
Có thể một bác tiều tiếng búa lẫn trong mây.

Cái thành phố mờ sương, đẹp như trong cổ tích,
Hạnh phúc dựng đầy tay, ta đến vẫn không ngờ.
Em có thể là em suốt đời anh chẳng gặp,
Bàn tay nhỏ anh cầm có thể vẫn trong mơ.

1975-1976

*****

The poem “Thực Mơ Đà Lạt” paints a mystical and romantic picture of the misty city, where vague images and sounds like the roar of waterfalls and the whisper of winds blend with simple people. Đà Lạt is not just a place of scenery, but a realm of memories, where love and life are filled with dreams and desires yet to take shape.

 

REALMS OF DA LAT

The streets could blaze in midday sun’s fierce glow,
Or fade in veils of mist that drift and flow.
The murmurs heard could be cascades nearby,
Or winds that rustle treetops, soft and low.

Here, summer reigns—bright noon in radiant flight,
Or autumn’s breath, cool dusk with shivering light.
Clouds wander lost, descending into lanes,
As footsteps blend with pollen’s golden flight.

A girl you pass once fought ten years, unbowed,
Her youth etched deep in battle’s savage crowd.
A gardener, robes steeped in herbs’ sweet haze,
A woodsman’s axe, its chime wrapped in a cloud.

This mist-kissed town, a fable’s tender scene—
Joy brims in palms, yet doubt still clings between.
You might be one my life will never hold,
Your hand in mine—a dream, half-seen, half-kept.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ