LỜI CỦA MẸ
Bài thơ này là những lời tâm sự đầy yêu thương và nỗi
nhớ nhung của một người mẹ dành cho con, được viết bởi mẹ của một người chị
thân thiết mà tôi quý mến. Với từng câu chữ giản dị nhưng sâu sắc, bài thơ thể
hiện tình mẫu tử thiêng liêng, khắc khoải và không thể chia lìa. Từ những lời
khuyên nhẹ nhàng, chân thành đến những kỷ niệm xưa cũ, bài thơ như một lời nhắc
nhở về sự gắn bó, tình yêu vô bờ bến mà người mẹ dành cho con dù có thời gian
và không gian chia cách. Những cảm xúc trong bài thơ không chỉ là nỗi nhớ mà
còn là lời khẳng định rằng tình mẹ mãi không đổi thay, dù con có lớn lên, có đi
xa đến đâu. Chắc chắn rằng ai đọc bài thơ này cũng sẽ cảm nhận được sự ấm áp và
thiêng liêng của tình mẹ, như một ngọn lửa cháy mãi trong trái tim mỗi người
con.
Con đừng gọi mẹ bằng bà,
Mẹ nghe nó cứ xa xa thế nào.
Đi con hỏi, về con chào,
Mẹ nghe con nói, xôn xao trong lòng.
Tuổi già, mẹ vẫn hằng mong,
Con cứ gọi mẹ, mẹ không thấy buồn.
Ngày con nhỏ, con chưa khôn,
Tiếng con gọi mẹ vẫn còn đâu đây.
Nuôi con khôn lớn từng ngày,
Mẹ mừng bao sự đổi thay sớm chiều.
Xa con, mẹ nhắc một điều:
Mẹ là mẹ đẻ, tình yêu vô bờ.
Xa con, mẹ vẫn mong chờ,
Nhớ thương con lắm, chẳng giờ nào nguôi.
Nhớ từng tiếng nói, nụ cười,
Nhớ cả dáng đứng, dáng ngồi con yêu.
Ở riêng, mẹ vẫn nhớ nhiều,
Nhớ con những lúc sớm chiều bên nhau.
Mẹ mong cả rể, cả dâu,
Cứ gọi bằng mẹ, mẹ đâu cần gì.
Dõi theo từng bước con đi,
Học hành, công tác, con thì chớ quên.
Cha mẹ được sống bình yên,
Tuổi già sống thọ, được thêm bao ngày.
Là nhờ con cháu sum vầy,
Tình thương yêu cứ chất đầy trong tâm.
Trời xuân hay đổ mưa dầm,
Tình yêu của mẹ thấm ngầm đất sâu.
Gọi “bà”, lòng mẹ quặn đau,
Nó xa thăm thẳm như bầu trời cao.
Từ nay con hãy cứ chào,
Mẹ ơi! Mẹ của ngày nào con yêu.
A MOTHER’S WORDS
This poem is a heartfelt expression of love and
longing from a mother to her child, written by the mother of a dear sister-like
friend of mine. With simple yet profound words, the poem conveys the sacred,
enduring, and inseparable bond of motherhood. From gentle, sincere advice to
old memories, the poem serves as a reminder of the deep connection and
boundless love a mother has for her child, despite the passage of time and
distance. The emotions in the poem are not only about longing but also affirm
the unchanging nature of a mother’s love, no matter how much her child grows or
how far they may go. Surely, anyone who reads this poem will feel the warmth
and sacredness of a mother’s love, like a flame that burns eternally in the
heart of every child.
Don’t call me “grandma,” my dear,
It sounds so distant, far from near.
Ask when you leave, say “hello” when you’re home,
Your words make my heart a storm, all alone.
Though I grow old, I still hope,
Call me “mother,” I won’t mope.
When you were small, not yet wise,
Your voice calling me still echoes in my skies.
I raised you, watched you grow,
In every change, my heart did glow.
Though we’re apart, here’s one thing true:
I’m your mother, my love boundless for you.
Even far, I still wait,
Love for you never abates.
I miss your voice, your smile,
I miss your stance, your form, for miles.
Though I live alone, I still yearn,
For the times we shared, I still burn.
I wish for both son-in-law and daughter too,
Call me “mother,” it’s all I ask of you.
I watch your steps, wherever you go,
In work, in study, let your love flow.
Peaceful lives for us to keep,
Long life for us, the reward we reap.
It’s all because of children near,
Our hearts are full, our souls sincere.
Whether springtime or rainy days,
My love for you is deep in hidden ways.
When you call me “grandma,” it pains,
Like the vast sky, so far it reigns.
From now on, please always greet,
“Mother,” my child, my love complete.
Nhận xét
Đăng nhận xét