BÁT MÌ ẤM ÁP ĐÊM GIAO THỪA
Ở Nhật Bản, có một
truyền thống cảm động vào đêm Giao Thừa, khi các gia đình đến quán mì yêu thích
của mình để cùng nhau thưởng thức một bát mì truyền thống trước giao thừa, ôn
lại những kỷ niệm cũ và đón chào năm mới.
Vào một đêm Giao
Thừa như thế, ông bà chủ quán mì Bắc Hải Đình chuẩn bị đóng cửa sau một buổi
tối yên tĩnh. Khi họ chuẩn bị dọn dẹp, tiếng chuông gió vang lên, và một người
phụ nữ với hai cậu con trai nhỏ bước vào, xin một bát mì. Mặc dù có phần ngạc
nhiên, nhưng ông bà chủ quán vẫn mời họ vào và phục vụ một phần mì lớn hơn bình
thường. Khi ba mẹ con cùng ngồi ăn, một cậu bé hỏi: “Mẹ ơi, liệu chúng ta có
thể ăn như thế này vào năm sau không?” Người mẹ nhẹ nhàng đáp: “Chúng ta sẽ cố
gắng hết sức để có thể làm được như vậy.” Ăn xong, họ cảm ơn ông bà chủ quán và
ra về.
Một năm trôi qua,
và vào đêm Giao Thừa, khi đồng hồ điểm 9 giờ tối, ông bà chủ quán suýt quên về
gia đình này. Nhưng như mọi khi, người phụ nữ và hai con trai lại bước vào,
trông tiều tụy hơn nhiều so với năm trước. Lần này, ông bà chủ quán mời họ ngồi
vào chiếc bàn quen thuộc và phục vụ ba bát mì. Khi họ ăn, người mẹ nói lời cảm
ơn, nhưng ông bà chủ quán từ chối nhận tiền: “Có ba mẹ con ở đây là điều quý
giá nhất với chúng tôi. Nếu quán mì của chúng tôi có thể giúp ba mẹ con có thêm
nghị lực để cố gắng, đó là điều tuyệt vời nhất.”
Năm tiếp theo, một
chỗ ngồi đã được dành cho họ. Nhưng đến 9 giờ tối, họ vẫn không đến. Ông bà chủ
quán cảm thấy buồn bã và đóng cửa quán để chuẩn bị cho lễ Tất Niên. Mọi người
trong quán đều biết về câu chuyện và không ai ngồi vào chiếc bàn đó vào đêm
Giao Thừa, tất cả đều mong đợi gia đình quay lại.
Rồi một năm nọ,
khi đã quá giờ đóng cửa, tiếng chuông lại vang lên. Người phụ nữ giờ đây đã rất
sang trọng, đi cùng hai cậu con trai trưởng thành. Họ bước vào, và bà chủ quán
nhắc nhở: “Chỗ này đã được dành cho người khác rồi ạ.” Họ vui vẻ đáp: “Vậy
chúng tôi xin ngồi bàn bên cạnh.” Người phụ nữ ngước lên và nói: “Cho ba chúng
tôi một bát mì nhé.” Tất cả mọi người trong quán quay lại nhìn họ, và một người
lên tiếng: “Đây có phải là ba mẹ con ngày xưa không? Chúng tôi đã đợi các bạn
trở lại bao lâu rồi.”
“Đúng vậy, là
chúng tôi,” người mẹ trả lời, “Chồng và cha chúng tôi đã mất trong một tai nạn,
để lại rất nhiều món nợ, chúng tôi đã rất khó khăn và nhiều năm không thể
thưởng thức bát mì này. Giờ thì mọi thứ đã tốt đẹp hơn, chúng tôi trở lại để ăn
bát mì như xưa, và nhờ lòng tốt của ông bà mà chúng tôi đã có thêm sức mạnh để
vượt qua mọi khó khăn.”
Ông bà chủ quán,
xúc động nghẹn ngào, cười qua những giọt nước mắt. Mọi thứ đã hoàn tất, vòng
tròn lại quay về.
WARM BOWL OF NOODLES ON NEW YEAR'S EVE
In Japan, there's a touching tradition on New Year's Eve, where families visit their favorite noodle shop to share a bowl of traditional noodles before midnight, reflecting on the past and welcoming the new year together.
On one such
evening, the owners of the North Sea Noodle Shop were about to close after a
quiet night. Just as they were preparing to shut the door, the sound of the
wind chime rang, and a weary woman with her two young sons stepped in, asking
for a bowl of noodles. Though surprised, the owners welcomed them and served
them a larger portion. As the children ate, one boy asked, “Mom, will we be
able to eat like this again next year?” The mother gently replied, “We’ll try
our best.” After finishing their meal, they thanked the owners and left.
A year passed, and
on New Year's Eve, as the clock struck 9 PM, the owners almost forgot about the
family. But as before, the same woman and her sons arrived, looking more worn
than before. This time, the owners insisted on serving them three bowls of
noodles. As they ate, the mother expressed her gratitude, but the owners
refused payment, saying, “Having you here is the greatest reward. If our little
shop helps you strive forward, that is enough for us.”
The next year, a
seat at the table was reserved for them. But by 9:30 PM, they had not arrived.
The owners were saddened by their absence, quietly closing for the year. And so
it went, year after year—no one would sit at that table on New Year’s Eve,
awaiting their return.
Then one year,
well after closing time, the bell rang again. The woman, now elegant, walked in
with her grown sons. She approached the reserved table, and the owner gently
reminded her, “This table is reserved.” She smiled and nodded. “Please bring us
three bowls of noodles,” she said, and everyone in the shop turned to look. It
was them—the same family. With tears in her eyes, the mother explained, “We
lost our father years ago, and struggled for so long. But now, things are
better, and we are back to enjoy the warmth you gave us years ago.”
The owners, deeply
moved, smiled through their tears. The circle had come full.
Nhận xét
Đăng nhận xét