TÌNH NGƯỜI TRONG BÃO

 


Có những cơn bão đi qua để lại tan hoang. Nhưng cũng có những cơn bão để lại tình người.

Mỗi mùa thiên tai, nước cuốn nhà – nhưng không cuốn nổi nghĩa tình. Mưa phủ trắng trời – nhưng không xóa được lòng nhân hậu. Và trong tiếng gió rít ràn rạt giữa đêm, ta nghe thấy nhịp đập của triệu con tim cùng hướng về nhau.

Bài thơ “Tình Người Trong Bão” không chỉ ghi lại những hình ảnh đau thương và kiên cường, mà còn thắp lên ánh sáng lặng thầm của lòng nhân ái – từ chiếc xe hơi chắn gió cho người đi xe máy, đến bàn tay gói bánh xuyên đêm, hay những người lính ngã xuống vì dân.

Giữa nơi bão lũ hoành hành, từng câu thơ là một lát cắt hiện thực và một lời nhắc dịu dàng:

👉 Tình đồng bào chính là mái nhà vững chãi nhất trong những ngày giông bão.

💙 Xin được cúi đầu trước tất cả những ai đã cho đi không toan tính – để trong cơn bão, điều ở lại không chỉ là mất mát, mà còn là niềm tin.

TÌNH NGƯỜI TRONG BÃO

🌪
Bão Wipha quét đến rạt ràn,
Miền Bắc thắt ngực, mưa tràn, nước dâng.
Dẫu bao chuẩn bị sẵn sàng,
Vẫn còn đau xót giữa hàng mất – tan.

🌧
Phố làng trắng lũ miên man,
Người ôm mái rách, người mang xác nhà.
Giữa đêm thăm thẳm bao la,
Có đoàn xe chậm, che ta qua cầu.

🚗
Xe hơi chắn gió dốc đầu,
Cho xe máy vượt qua màu bão giông.
Nhà ai thức suốt đêm đông,
Gói từng chiếc bánh, đượm lòng gửi trao.

🍃
Có người lính ngã nơi nao,
Bỏ cha mẹ với bỏ bao bạn hiền.
Chỉ vì tiếng gọi thiêng liêng:
Dân còn mắc nạn, anh quên thân mình.


Từng đêm xuyên lũ hành trình,
Đồng đội vẫn bước, hi sinh lặng thầm.
Mắt già, mắt trẻ lặng câm,
Cùng dõi một hướng - giữa vầng mênh mông.

🕯
Bàn tay vẫn nối dòng sông,
Dựng từng căn bếp giữa đồng trũng sâu.
Mưa còn đổ trắng mái đầu,
Chân người vẫn bước về đâu có người.


Bão qua đi – để lại đời,
Tình yêu đất nước sáng ngời Việt Nam.
Yêu thương chẳng phải luận bàn,
Truyền thống dân tộc ngàn năm vững bền.

ENGLISH VERSION

Some storms pass through and leave devastation in their wake. But there are also storms that leave behind compassion.

Every disaster season, the floods may carry away homes – but they cannot wash away solidarity. The rain may blur the sky – but never the kindness in people’s hearts.
And in the howling wind that tears through the night, we can hear the heartbeat of millions beating in unison.

The poem “Humanity in the Storm” is not only a record of sorrow and resilience, but a tribute to the quiet light of compassion - from the car shielding a motorbike from the gale, to the hands folding rice cakes through the night, to the soldiers who gave their lives for the people.

Amidst raging floods and winds, each verse is both a slice of stark reality and a gentle reminder:

👉 In the days of storm, the strongest shelter we have - is the love of our people.

💙 We bow in reverence to those who gave without counting the cost - so that in the wake of the storm, what remains is not only loss, but also faith.


HUMANITY IN THE STORM

🌪
Wipha raged through with furious cries,
The North held clenched its chest as the floodwaters climbed high.
Despite all the steps we took to prepare,
There was still so much loss, so much despair.

🌧
Villages vanished in sheets of white rain,
Some held shattered rooftops, some carried broken frames.
And deep in the vast midnight gloom,
A slow convoy of cars shielded lives through the storm.

🚗
Cars faced the wind at the hilltop’s crest,
So motorbikes could pass through the tempest's unrest.
In someone’s home, lights stayed on all night,
To wrap rice cakes warm, sending care in each bite.

🍃
A soldier fell - who knows where,
Leaving behind his parents and friends who cared.
All because of a sacred vow:
As long as the people suffer, I won’t back down.

⛑️
Through flooded nights they made their run,
Comrades kept going, silent and unsung.
Eyes of the old, of the young, stayed still -
All looking one way through the vast and the chill.

🕯
Hands built kitchens in the lowest plains,
Connecting each island across watery chains.
Rain still poured on their silvered hair,
But they kept walking - wherever someone needed care.

❤️
The storm passed - but what stayed behind
Was the love for this country that brightly shines.
Compassion needs no loud debate -
It’s our nation’s soul, our thousand-year trait.



Nhận xét

  1. Xúc động quá em. Đúng tinh thần tương thân tương ái của người Việt!

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ