TỈNH NGỘ

 


🌿 TỈNH NGỘ

Cuộc sống không dạy ta bằng sách vở, mà bằng những lần ngã đau và đứng dậy.

Bài thơ này là kết tinh của những lời tỉnh thức – mỗi khổ là một bài học, một nhát chạm khẽ vào tâm trí người đọc.

Nếu một câu nào đó khiến tim bạn khựng lại, ấy là vì bạn đã đi qua nó – hoặc đang bước vào...


Đừng đem sóng gió khắp nơi,
Từ bi là giữ nụ cười cho nhau.

Nhịn thêm, hối hận nhẹ mau,
Giận vơi, đường rộng, nỗi đau cũng mềm.

Sợ chi người dễ lấn thềm,
Mạnh lên, kẻ khác mới thèm dè ta.

Đời đâu chỉ giấc mộng xa,
Mà là cùng bước chan hòa nghĩa nhân.

Có duyên, lỡ hẹn bao lần,
Rồi ta cũng gặp giữa tầng nhân gian.

Chân thành mấy cũng gian nan,
Gặp người tính toán, ngỡ ngàng phận ta.

Phẩm hạnh chẳng bởi lời hoa,
Giận lên, mới rõ thật là lòng sâu.

Dần quen chẳng nói u sầu,
Tự mang cay đắng về sau lặng thầm.

Còn hơi thở, còn trăng rằm,
Khổ đau nào cũng âm thầm qua đi.

Đừng mơ chuyện đã qua thì,
Cũng đừng mãi ngóng những gì chưa xong.

Bạn là ai, đủ biết lòng,
Sống cho đáng sống, khỏi mong ai tường.

Chốn đời chẳng có thiên đường,
Chỉ là ngã – dậy, vết thương thành lành.

Vài câu thị phi đã đành,
Tầm nhìn hẹp quá, khó thành chuyện to.

Mất đi để đón duyên cho,
Của ta, trời giữ – chẳng lo xa rời.

Nhớ ai lúc gió tơi bời,
Yêu ta khi rỗng – một lời quý hơn.

Bình yên là lúc chẳng sờn:
Xe đầy xăng, ví còn hơn một đồng.

Tiến lên chỉ bởi một lòng,
Rút lui, ngàn cớ chất chồng đẩy lui.

Quá lo cho cảm xúc người,
Chỉ làm mình sống giữa trời không tên.

Cuộc đời đâu chật nếu quên,
Chừa chỗ cho kẻ thật bền bên tim.

Sợ yêu mà mãi lặng im,
Cũng như đang có mà tìm cớ xa.

Người thương, kẻ ghét – chuyện mà,
Dẫu ta tử tế cũng là chẳng hay.

Yêu gì thì khởi ngay tay,
Giới hạn là cái đặt dày trong ta.

Người mơ hồ, chớ thiết tha,
Đừng tốn suy nghĩ rồi ra muộn phiền.

Giận, buồn, lo – chẳng tự nhiên,
Là do ta thiếu vững bền, thảnh thơi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ