Thư gửi E‑li‑Vân của Bét Tô Quang

 


E-li-Vân yêu dấu,

Anh ngồi bên bờ sông Avon, hướng mắt về phía cây cầu treo Clifton hùng vĩ, nhớ em da diết - người vợ hiền đang tảo tần bên con trai tuổi lên sáu và cha mẹ già nơi xóm 4, Yên Mỹ, Thanh Trì, Hà Nội. Trong lòng anh bây giờ là cả biển cảm xúc, vừa rạo rực như làn gió mát lành thổi qua thành phố cổ kính Bristol, vừa đau đáu trước những ngày xa cách mà mong chờ đoàn tụ.

🌉 Về Bristol


Thành phố này là một bản hòa ca của hoài niệm và sáng tạo: dọc dòng Avon lững lờ, khối đá vôi dựng thành gờ núi ẩn mình giữa cây cối xanh um, cầu Clifton vững chãi như lời hứa về sự bền lâu. Những con phố như Christmas Steps, với nghệ thuật đường phố đầy màu sắc, tạo nên không khí ấm áp, thân thuộc như một góc phố Hà Nội sau mưa. Khách du lịch đùa vui trong các quán pub, trẻ con rúc dưới chân cầu nghe chim hót trên đá vôi – anh ước được nắm tay em, dẫn con mình tung tăng dạo bước qua những ngả đường nơi quá khứ và hiện tại nắm tay nhau.

Hạt bụi tình quê – Yên Mỹ




Nơi ấy, trời thu trong veo, ruộng lúa ngả màu vàng, gió nhẹ vi vút qua những mái ngói cũ kỹ, hương ổi thoảng nơi vườn nhà. Từng bữa cơm mẹ nấu thơm vị căn bếp quê, tiếng con trai ríu rít khoe “bố ơi con ngày nào cũng ngoan!” là liều thuốc mạnh nhất cho tâm hồn anh. Xóm nhỏ yên bình, tĩnh lặng như tái hiện lịch sử ở “làng bảo tàng Yên Mỹ” với giếng làng, sân đình và cối xay lúa bao đời.

E-li-Vân thương mến,

Buổi sáng bên Bristol, anh thấy mình nhỏ bé giữa thiên nhiên và lịch sử, nhưng lại to lớn nhờ trái tim hướng về gia đình mình. Anh muốn em và con chờ anh, như cây cầu chờ sông, như ruộng lúa chờ mưa về. Hãy yên tâm, hai mẹ con là hậu phương vững chắc cho anh nơi đất khách. Anh đang học tập chăm chỉ, để mỗi bước chân trở về sẽ là nhịp khúc hạnh phúc của cả nhà mình.

Bố mẹ già và em thì thầm rằng có anh bên cạnh, năm tháng tuy gian nan mà ngọt ngào hơn. Anh hứa khi đoàn tụ, sẽ cùng em đi giữa đường làng, đặt con lên vai, kể cho hai mẹ nghe về cầu Avon, về phố cổ Bristol và về lời hứa tình yêu vẫn nguyên vẹn.

Một ngày không xa...

Anh sẽ cõng con trai quanh chợ quê, đưa em tới bên ao làng nơi mọc hoa súng – chốn bình yên ta vẫn mơ ước. Chúng ta sẽ ôn lại chuyện xưa ở quanh bếp lửa và trao nhau nụ cười bình dị nhất.

E‑li‑Vân ơi, tình anh dành cho em không khác gì Beethoven dành cho nàng Elise – chân thành, sâu sắc và vĩnh cửu. Hãy giữ gìn sức khỏe, tiếp tục chăm sóc mái nhà yêu thương. Khoảng cách này chỉ là tạm thời. Đợi anh, để anh được về, hít thật sâu mùi rơm rạ quê nhà, và kể cho em nghe về những vì sao trên nước Anh kia.

Thương em và con vô bờ,

Bét Tô Quang, từ Bristol.

 


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ