Cô Đông – Người Gieo Ánh Sáng
Cô Đông – Người Gieo Ánh Sáng
Có những người thầy không cần bảng
danh vọng, không cần những lời tung hô hào nhoáng – mà vẫn để lại dấu ấn sâu
đậm trong trái tim học trò chỉ bằng ánh mắt dịu dàng, giọng nói ấm áp, và từng
ngày lặng lẽ gieo chữ giữa bao la bụi phấn. Cô Đông là một người như thế.
Từ những ngày đạp xe qua mưa nắng
phố Đội Cấn đến mái trường VHVL Đông Mỹ, từ bàn tay pha thuốc Hóa học đến ánh
mắt giữ trò bên lề những ngã rẽ cuộc đời, cô đã âm thầm vun trồng từng mầm tri
thức, từng nụ ước mơ non nớt. Không chỉ là người dạy Hóa, cô còn là người thắp
lên trong lòng bao thế hệ học sinh niềm tin, sự bền chí, và cả đạo làm người.
Bài thơ dưới đây là một khúc hát tri
ân, một dòng chảy ký ức chân thành, nơi từng câu chữ không chỉ nói thay những
trò nhỏ ngày xưa, mà còn lưu giữ ánh sáng dịu êm của một đời tận tụy. Cô đã đi
qua cuộc đời học sinh chúng em như mùa thu dịu nhẹ – không ồn ào, không vội vã
– nhưng để lại hương thơm và ánh sáng không bao giờ tắt.
Xin kính dâng bài thơ “Cô
Đông – Người Gieo Ánh Sáng” như một đóa hoa lòng gửi đến cô –
người đã gieo mầm tri thức, yêu thương và nghị lực bằng tất cả chân thành của
một người làm nghề cao quý nhất: nghề trồng người.
Mùa
thu năm ấy sang trang,
Cô Đông bước nhẹ – dịu dàng vào tim.
Áo dài thấp thoáng êm đềm,
Giọng như nắng sớm – gọi tên sân trường.
Quê nhà bát ngát yêu thương,
Tuổi thơ in dấu con đường cỏ xanh.
Lớn lên giữa nắng trong lành,
Cô mang kiến thức, chân thành vào trao.
Chọn nghề giáo giữa gian lao,
Vừa chăm con nhỏ, vừa trau nghĩa nghề.
Bàn tay pha thuốc say mê,
Bàn tay nắn chữ đong đầy mộng mơ.
Ngày qua đạp gió không chờ,
Từ phố Đội Cấn – giấc mơ đến trường.
Mưa bay trắng xóa con đường,
Bóng cô vẫn sáng – tình thương dạt dào.
Có lần trò muốn buông sao,
Tan buổi học – gió rạt rào nắng trưa.
Cô tìm tận ngõ ngày xưa,
Lặng lời nhắn nhủ – sớm trưa đợi mình:
“Chữ chưa bén rễ sao đành,
Người chưa chín trái – mong manh bước đời.
Học còn dang dở chơi vơi,
Biết đâu hối tiếc một thời trắng tay.”
Trò đông, lớp rộng tháng ngày,
Có khi cô mỏi – muốn quay lối về.
Thế rồi ánh mắt sơn khê,
Vẫn hiền như thuở cơn mê vỡ òa.
Bài cô giảng chẳng đi xa,
Mà sâu, mà sáng – như là dòng trong.
Công thức như cánh rồng cong,
Phương trình lấp lánh – hóa lòng đam mê.
Người đâu chỉ giảng say mê,
Mà còn thắp lửa – nâng nghề thầy cô.
Bao nhiêu thế hệ học trò,
Từ cô mà bước – từ cô mà thành.
Chú đi sớm – chuyện mong manh,
Cô nuôi hai đứa – chân thành vững gan.
Đức dạ son, Bình vững vàng,
Cô nhìn hoa trái – mơ màng nụ xuân.
Giờ đây con cháu quây quần,
Như hoa đón Tết muôn phần đoàn viên.
Trải bao nắng gió ưu phiền,
Một đời chở sáng – dịu hiền như sông.
Trò xưa giờ đã thành công,
Vẫn mang ký ức – mênh mông vọng về.
Tình cô – mạch ngọt chân quê,
Len qua sỏi đá – chẳng hề đổi thay.
Ms. Đông – The One Who
Sowed the Light
There are teachers who need no pedestal
of fame, no lavish praise or public acclaim - yet they leave an indelible mark
in the hearts of their students through nothing more than a gentle gaze, a warm
voice, and the quiet perseverance of sowing knowledge day after day amidst
clouds of chalk dust. Ms. Đông is one of those rare souls.
From the days she cycled through sun
and rain from Đội Cấn Street to Đông Mỹ Vocational school; from the hands that
mixed chemistry formulas to the eyes that watched over students at life's many
crossroads - she quietly nurtured every seed of knowledge, every tender dream
just beginning to bloom. More than a chemistry teacher, she was a beacon - kindling
faith, resilience, and the very ethics of being human in generations of
learners.
The poem below is a song of gratitude,
a flowing current of memory and affection, where each line speaks not only for
us - her former students - but also preserves the soft glow of a life devoted
to education. She passed through our school days like a gentle autumn - not
noisy, not hurried - but leaving behind a fragrance and light that never fade.
We humbly dedicate this poem, “Ms.
Đông – The One Who Sowed the Light,” as a heartfelt offering to our beloved
teacher - who planted seeds of knowledge, compassion, and courage with all the
sincerity of someone in the noblest of professions: the vocation of nurturing
human souls.
That autumn day turned a new page,
Ms. Đông stepped softly - into our hearts.
Her áo dài swayed with calm and grace,
Her voice, like morning sun - called out the schoolyard’s name.
Home was vast with fields of care,
Childhood footprints marked the green paths.
Raised beneath pure, radiant air,
She carried truth and wisdom into every class.
She chose this path, though hard to
bear,
Raising small children, still perfecting her craft.
Her hands mixed chemicals with flair,
And gently shaped letters, dreams within grasp.
Days rode past on winds unsaid,
From Đội Cấn she chased the dream of school.
Rains fell white upon roads ahead,
Yet her light still shone - her love, deep and full.
One day a student lost all will,
After class, in heat and wind and haze.
She searched down the alley, calm and still,
And softly left these words to guide the way:
“If
roots aren’t strong, how can they grow?
If fruit’s not ripe, the journey’s fragile, unknown.
Don’t quit when learning feels shallow -
Regret may come when seeds are left unsown.”
So many students filled her days,
At times she, too, grew weary of the load.
Yet in her eyes - those autumn rays -
Still lived the warmth that once brightly glowed.
Her lectures never wandered far,
Yet they ran deep and clear - like streams that flow.
Formulas curved like dragon stars,
Equations sparkled - igniting dreams below.
She taught with passion, that was
clear,
But more than that - she lit the fire.
So many students year by year
Took flight from her - rose up, climbed higher.
He passed on early - life’s fragile
thread,
She raised two children with quiet might.
With strength and grace, they now tread
The path she paved - her spring in sight.
Now grandchildren gather, bright and
near,
Like blossoms greeting Tet in full bloom.
Through sun and storms, through joy and tears,
She bore the light - so gently, like a river’s tune.
We, her students, now grown and far,
Still hold memories vast, echoing deep.
Her love - a sweet hometown star -
Winding through stone, unchanged, it keeps.
Xúc động quá tấm chân tình của học trò. Những lời tri ân thấm thía nghĩa tình và lòng biết ơn sâu nặng!
Trả lờiXóaEm cảm ơn chị ạ. Em không để ý phần comment này nên đây là lần đầu tiên em rep trên blog của mình đấy.
Xóa