NGỮ ĐẠO

 



Có những nghề lặng lẽ như hơi thở, âm thầm như dòng nước ngầm – nhưng chính từ đó, sự sống tri thức được nuôi dưỡng và lan tỏa. Ngữ Đạo là một bài thơ như thế – không cao giọng, không cầu kỳ – mà nhẹ nhàng, tinh tế, đi vào lòng người bằng chất liệu rất thật của nghề dạy học thời đại số.

Tác giả không chỉ ngợi ca nghề giáo nói chung, mà đặc biệt tôn vinh hình ảnh người thầy dạy ngôn ngữ – những người ngày đêm thắp sáng từng “ngữ điệu dịu mềm”, không chỉ để học trò “nói đúng” mà còn để “nói được” với nhau bằng sự thấu cảm và tử tế. Trong thời đại của AI, ChatGPT, lớp học online và từ điển điện tử, bài thơ không phủ nhận công nghệ, mà khéo léo khẳng định điều không gì thay thế: trái tim người thầy.

Bằng thể thơ lục bát đan xen nhịp điệu hiện đại, mỗi khổ thơ là một lát cắt tinh tế của đời sống giáo dục hôm nay: từ phòng học trực tuyến, tin nhắn bài giảng, đến ánh mắt âm thầm của người thầy vẫn “gõ phím” khi tóc đã pha sương. Ở đó, “hello” kết nối chân tình, “sorry” hóa hình thứ tha – ngôn ngữ không còn là công cụ học thuật mà trở thành con đường đi vào nhân tâm.

Ngữ Đạo không chỉ là bài thơ về một nghề, mà là lời nhắn nhủ về một đạo sống: truyền tri thức là một hành trình mang theo cả tình người. Và trong hành trình ấy, người thầy không chỉ là “người dạy chữ”, mà là con đò hồng – lặng lẽ chở đạo, chở người, chở ước mơ.


NGỮ ĐẠO

Vui nghề gieo chữ không hoa,
Chẳng màng lợi lộc, chẳng hòa đua chen.
Lặng thầm bảng phấn bên đèn,
Trao từng ngữ điệu dịu mềm sớm trưa.

Màn hình sáng giữa trang xưa,
Phòng Zoom thay bảng, email thay bài.
Tai nghe dẫn sóng miệt mài,
Thầy đem tiếng mẹ nối dài thế gian.

Ngôn ngữ chẳng chỉ luận bàn,
Mà là nhịp thở chứa chan quê mình.
“Hello” kết nối chân tình,
“Sorry” rơi nhẹ hóa hình thứ tha.

AI dữ liệu tràn trề,
Nhưng đâu biết cách vỗ về nỗi đau.
Thầy không ngăn sóng nhiệm mầu,
Chỉ mong giữ lửa dài lâu chữ người.

Du học sinh ở khắp nơi,
Nhớ câu thầy giảng một thời quê ta.
Ngữ âm vọng giữa bao la,
Mỗi thanh dấu hỏi như là quê hương.

Lớp học chẳng ngại ngàn phương,
Trực tuyến mà vẫn tình thương rất gần.
Mỗi trang giáo án bao lần,
Gửi theo tin nhắn nghĩa ân thắm nồng.

Từ điển điện tử mênh mông,
Không bằng ánh mắt đong đầy yêu thương.
Nét phấn đâu có mùi hương,
Mà sao thấm đẫm con đường học sinh.

ChatGPT rất thông minh,
Nhưng chưa thay nổi tâm tình thầy trao.
Công nghệ chẳng khiến nhạt màu,
Mà làm rõ nét khát khao dạy người.

Tuổi cao tóc đã điểm rồi,
Tay còn gõ phím, môi cười ung dung.
Trò bay khắp chốn muôn vùng,
Thầy gieo con chữ sáng bừng nhân tâm.

Dẫu mai máy học lên ngôi,
Trái tim thầy vẫn là nơi khởi nguồn.
Ngữ đạo không chỉ dập khuôn,
Mà là con nước uốn quanh đò hồng.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ