Mưa

 


Dư Âm Mưa Cũ


Văng vẳng mưa xa nhuộm bóng tà,

Lối xưa rêu phủ dấu chân qua.

Người xưa đâu nhỉ – hồn sương khói,

Chỉ đất thơm nồng nhớ thiết tha...


Mưa cũ làm chi mà phải tiếc,

Đường xưa ai bước, kệ người xưa.

Rót ly cà phê, nghe phố thở,

Sáng nay còn nắng – thế là vừa.


Người cũ như mưa – thôi cứ ướt,

Nhưng phơi vài nắng lại hanh hao.

Đường xưa rêu phủ cho ai ngắm,

Ta bước đường mình – chẳng thấy đau.


Mưa cũ chẳng còn làm ướt áo,

Lối xưa rêu phủ cũng quen rồi.

Người đến, người đi – như gió thoảng,

Chỉ lòng bình thản, ấy là vui.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ