Chờ Bạn Giảng Viên
Trong đời giảng dạy, điều quý giá nhất
không chỉ là ánh mắt học trò chăm chú hay một tiết học trọn vẹn. Đó còn là sự
đồng hành thầm lặng của một người bạn nghề – người cùng thao thức với từng bài
giảng, cùng khát khao làm cho chữ nghĩa chuyên sâu trở nên gần gũi hơn với trái
tim người học.
“Chờ
Bạn Giảng Viên” là lời thì thầm của một người thầy không đơn
độc, đang chờ một người bạn đồng nghiệp bước tới – không phải để tranh luận
thắng thua, mà để cùng ngồi lại, sẻ chia những ý tưởng, tinh chỉnh phương pháp,
và gợi mở một cách tiếp cận ngôn ngữ vừa khoa học, vừa nhân văn.
Từng câu thơ là một nhịp suy tư dịu dàng nhưng không kém phần sắc sảo: từ cách
đặt câu hỏi đến cách gieo cảm hứng, từ kỹ thuật giảng dạy đến việc chạm được
đến cái sâu xa của nghề – đó là gieo một hạt mầm yêu tiếng Anh
chuyên ngành bằng tất cả sự hiểu và thương.
Bài thơ này không chỉ là một lời mời cùng
trao đổi, mà như tiếng gọi nhẹ vang lên trong buổi chiều muộn tại quán cà phê
cạnh cổng trường – nơi những tâm hồn đồng điệu tìm thấy nhau giữa nhịp sống
giáo giới lặng lẽ, để cùng giữ lửa đam mê nghề, và ươm lại cảm hứng cho từng con
chữ chuyên sâu, từng ánh mắt học trò đang đợi được thắp sáng.
Chờ Bạn Giảng Viên
Sớm hôm ngóng bạn ghé sang,
Cùng nhau chia sẻ hành trang giảng đường.
Kiến thức chuyên ngành khó lường,
Mà mong gieo được yêu thương trong bài.
Ngữ pháp chớ ép như khuôn,
Từ vựng đừng nhét, hãy luôn gợi mời.
Một câu hội thoại – một đời,
Lồng trong ngữ cảnh – trò thời nhớ lâu.
Đặt bài chuẩn mực, nhẹ sâu,
Mở ra tranh biện – dẫn câu chuyện đời.
Bản tin – tình huống – đôi lời,
Giảng bài như thể thả trôi mạch nguồn.
Bạn sang, gió cũng vui hơn,
Chữ bỗng có nhịp – lời trơn, ý mềm.
Chia nhau ý tưởng êm đềm,
Như lời giảng nhẹ dịu êm trong lòng.
Nghề mình như hạt mưa sa,
Chỉ mong đất nhớ - nở ra lúa vàng.
Dạy sao gặt hái vẻ vang,
Chuyên ngành vẫn nở như hàng lúa xuân.
Nhận xét
Đăng nhận xét